[183] Linh Môi - Tinh Huy Tràn Ngập Nguy Cơ ***** Giá trị của Giản Nhã hiện giờ rất cao, chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng cao, nếu không phải Tô Phong Khê hứa hẹn sẽ giúp cô thanh toán số tiền này, cô thật sự sẽ không quyết định nhanh như vậy. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy thực may mắn khi quả quyết rời khỏi Tinh Huy. Triệu Văn Ngạn rõ ràng đã bị Phạn Già La tẩy não, không quản đối phương nói gì hắn cũng tin hết. Quái vật, tôi sao? Người này không phải quay chương trình nhiều quá nên nhập vai tới điên rồi chứ? Giản Nhã bị chọc tức tới bật cười, đẩy trợ lý đang đờ đẫn bưng khay cà phê, tức giận nói: "Anh Trương, chúng ta đi thôi, cái công ty rách nát này sớm muộn gì cũng đóng cửa!" 1 "Giản tiểu thư xin chờ một chút, tôi có việc muốn hỏi." Phạn Già La xoay nửa vòng ghế, nhìn về phía người phụ nữ đang khom người cầm lấy giỏ xách cùng khăn quàng cổ. Cô ta thật sự rất xinh đẹp, mặc dù vẻ mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn vẫn không hề giảm bớt độ quyến rũ. Da thịt trơn mềm trắng nõn, nhẵn nhụi, còn lộ ra chút phấn nhàn nhạt, giống như loại đồ gốm thượng đẳng nhất, ngũ quan thoạt nhìn cũng không quá xuất sắc nhưng ghép lại thì rất có nét, làm người ta nhịn không được phải dừng ánh mắt lại trên người cô ta. Cô ta có một loại mị lực mà người bình thường khó có thể chống đỡ, nhưng loại mị lực này là bẩm sinh, hoàn toàn khác với loại mê hoặc lòng người của Tô Phong Khê. Vấn đề của cô ta xuất hiện ở phương pháp bảo dưỡng. Suy nghĩ một chút, Phạn Già La dịch ghế di chuyển tới trước một chút, chặn lại lối đi. Triệu Văn Ngạn vốn còn cảm thấy Giản Nhã bảo dưỡng khá tốt, gần đây trông ngày càng trẻ trung, lúc này đây càng nhìn lại càng cảm thấy âm u quỷ khí, không khỏi sợ hãi hô: "Cậu gọi cô ta lại làm gì! Mau để cô ta đi đi!" Anh xoay ghế nửa vòng, trực tiếp quay lưng lại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Giản Nhã. 4 Giản Nhã chưa từng bị sỉ nhục như vậy, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía Triệu Văn Ngạn, sau đó chỉa sang chỉ vào mũi Phạn Già La, cắn răng nói: "Tốt, tốt lắm, tôi đi, tôi lập tức đi ngay đây! Tôi không muốn ở lại nơi này một phút một giây nào nữa!" Nhưng đường rời đi của cô ta lại bị Phạn Già La đưa tay lên cản lại. Cậu ngẩng đầu nhìn cô ta, con ngươi đen kịt tựa hồ đang dao động đầy thần bí, thuận tiện tỏa ra tia sáng khiếp người: "Giản tiểu thư, tôi không phải đang đe dọa cô. Thân thể cô đã bị một tầng hắc khí ăn mòn, cô sắp phải đối mặt với nguy cơ toàn thân thối rữa. Nếu cô nguyện ý thì tôi có thể cứu cô. Chỉ cần cô nắm lấy tay tôi là được." Cậu đưa tay tới, lòng bàn tay hướng lên, chờ đợi để cứu rỗi. Nhưng Giản Nhã lại cười nhạt cự tuyệt: "Toàn thân thối rữa? Này không phải đe dọa thì là cái gì?" Cô chỉ tấm gương trang trí bên cạnh: "Mặt của tôi có ổn hay không, tự tôi thấy được. Nắm tay làm gì? Cậu muốn ăn đậu hủ của tôi à? Có tin tôi chặt đứt cái móng heo xấu xa của cậu không? Đồ biến thái, cút ngay đi, đừng có cản đường!" Cô ta dùng túi xách hung ác quất về phía tay thanh niên. Phạn Già La hành động trước né tránh công kích của Giản Nhã, đầu ngón chân điểm nhẹ lùi ghế ra sau, nhường ra một con đường. Cậu nhìn bàn tay bị từ chối của mình, tựa hồ có chút sững sờ, sau đó dùng đầu ngón tay đỡ trán, chậm rãi nói: "Giản tiểu thư, diện mạo của cô rốt cuộc làm sao giữ được? Còn người nào có tình huống giống như cô không? Loại trú nhan thuật này có phải Tô Phong Khê chỉ cho cô không? Nếu có thể, tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết, chuyện này thật sự rất quan trọng." Giản Nhã cười lạnh mở cửa, hoàn toàn không để ý tới Phạn Già La. "Giản tiểu thư, chậm rãi già đi là một loại ưu nhã, không nên cố gắng chống lại quy luật tự nhiên, làm vậy là vô dụng. Không có loại trú nhan thuật nào có thể làm người ta cải lão hoàn đồng, chỉ có tà thuật mới làm được mà thôi." Giản Nhã cũng không quay đầu lại giơ ngón giữa: "Tà thuật cái con mẹ mày! Bà đây chỉ dưỡng da bình thường mà thôi!" Cô ta tức giận mở cửa, bước nhanh ra ngoài, sau đó lại đụng phải vài người trẻ tuổi, suýt chút nữa đã ngã nhào thành một cục. "Ai nha chị Nhã, chị không sao chứ?" Cô gái trẻ đi đầu vội vàng đỡ Giản Nhã, giọng nói lo lắng: "Sao chị lại đi vội như vậy, có bị ngã không? Em giúp chị xem một chút." Cô gái trẻ này thật sự ứng xử rất khéo, lúc này định ngồi xổm xuống giúp Giản Nhã phủi làn váy không có chút nếp nhăn nào. Triệu Văn Ngạn lúc này mới xoay ghế lại, lia mắt nhìn về phía cửa rồi lại vội vàng dời mắt đi. Phạn Già La vốn đang chán nản nhưng cũng bị dáng vẻ thần hồn nát thần tính của Triệu Văn Ngạn chọc cười, nhếch khóe môi nói: "Đồng hóa mà tôi nói ý là trạng thái thân thể, không phải ý thức hay năng lực, anh không cần sợ Giản Nhã. Thân thể Tô Phong Khê đã hư thối nhưng lại dùng thủ đoạn nào đó để bảo trì thanh xuân và diện mạo xinh đẹp. Tôi vốn tưởng đó là bí thuật của cô ta, nhưng hiện giờ xem ra cô ta đã truyền lại cho rất nhiều người. Không giấu giếm anh, mấy ngày trước tôi cũng gặp một người phụ nữ trẻ toàn thân đầy hắc khí, tình huống không khác là mấy với Giản Nhã, đều đã chạm vào thứ kh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play