Mặt Trời Nhỏ Của Riêng Tôi

Chương 3 Ký túc xá


4 tháng


Một bữa trưa chật vật đã mất gần 30 phút, sau khi tham quan hết trường học thì chỉ còn 20 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa. Ba người quyết định sẽ leo cầu thang lên tầng hai lớp học nằm trên bàn nghỉ ngơi rồi bắt đầu tiết học luôn.

Về được đến lớp hai người kia đã mệt rã rời liền nằm gục xuống bàn mà ngủ. Lúc đứng trước cửa lớp cậu có để ý thấy anh đã lên lớp từ bao giờ cũng đang nằm trên bàn ngủ. Vì còn khá sớm nên lớp mới chỉ lác đác vài người.

Cậu cũng không tiếp tục nhìn anh nữa, về bàn lấy sách Văn ra bắt đầu học thơ.

Cậu chưa ngồi được bao lâu thì Mai Thư về lớp, trên tay còn cầm theo chai nước có vẻ như đi lấy nước về.

Cô không vội về chỗ mà đi tới chỗ cậu, gõ nhẹ lên bàn cậu nói: "Cậu vừa chuyển đến nên không biết, trường mình chuẩn bị kỳ thi tháng đầu tiên để xếp lớp đấy." Thấy cậu gật đầu biểu thị đang nghe thì cô nói tiếp: "Lớp mình hiện tại có tới 46 người, nhiều hơn các lớp khác 1 người nên vì thế kỳ thì lần này cậu không đi thì là Trần Liên đi".

Mai Thư thấy cậu nhướng mày khó hiểu thì giải đáp: "Vì tình hình sức khỏe không tốt nên Trần Liên đứng cuối trong lớp, đáng lý cô ta phải chuyển qua A2 vì điểm quá thấp không thể ở lớp A1 sẽ kéo theo thi đua của lớp". Với vẻ mặt chán nản cô nói tiếp: "Nhà trường nể mặt bố cô ta là 1 trong những nhà tài trợ lớn của trường nên cứ cho cô ta ở lại".

Cô trở về bàn mình nhưng vẫn lẩm bẩm nói với cậu: "Nghe nói thành tích ở trường cũ của cậu rất tốt nhỉ, có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi". Cậu nghe cô nói như vậy thì nhẹ giọng cảm ơn rồi tiếp tục học thơ.

Không qua bao lâu thì lớp học cũng đã đông đủ học sinh, tiếng chuông vào cũng vang lên, giáo viên bước vào lớp và bắt đầu tiết học.

Rất nhanh đã đến tiết học cuối cùng của hôm nay, giáo viên môn Toán là một thầy giáo tầm 50 tuổi đang nhắc nhở học sinh làm bài tập về nhà đầy. Vì đây là môn trọng yếu cho thi chuyển cấp và còn là môn thi đua Quốc gia nên bài tập thường là bài tập nâng cao được thầy tìm hiểu và in thành tập phát về.

Nhìn tập đề trong tay, cậu thật sự muốn khóc a, vừa nhiều vừa khó cậu vừa mới chuyển đến làm sao mà hết đây. Đem tập đề bỏ vào cặp, cậu chán nản nhìn mọi người cất sách vở ra về mà lòng đau như cắt.

Chuông vừa reo, cả lớp liền ùa ra cửa. Cậu quay sang nhìn Linh Nhi rũ cô về chung với mình và tất niên Quốc Duy cũng theo sau. Trên đường từ lớp ra tới cổng trường cũng chỉ có hai người Linh Nhi và Quốc Duy cứ luyên thuyên, cậu chỉ lắng nghe đôi lúc hùa theo vài ba câu. Khi gần ra tới cổng cậu quyết định lên tiếng hỏi:

"Ký túc xá trường mình muốn đăng ký thì gặp ai vậy?" Cả ba người đang đi thì dừng lại, Linh Nhi đáp: "Chuyện này dễ mà, cậu nói với cô Lan chủ nhiệm lớp mình một tiếng là được". Nghe cậu hỏi Quốc Duy cũng thắc mắc: "Cậu tính ở ký túc xá thật hả, ở nhà mình không phải tốt hơn sao?".

"Nhà tớ ở khá xa trường lần đi lần về chắc cũng hơn 1 tiếng, như vậy hiệu suất học tập sẽ không cao. Tớ muốn ở ký túc xá để chuyên tâm học tập". Cậu vừa trả lời vừa đi nhanh ra cổng vẩy tay chào tạm biệt hai người.

Nhìn bóng lưng cậu dần khuất, Quốc Duy không khỏi ngạc nhiên dơ ngón tay cái lên cảm thán: "Quả là học sinh chăm ngoan, tiết kiệm từng giây từng phút để học tập". Linh Nhi nghe xong câu trả lời của cậu cũng kinh ngạc không kém.

Sau khi ra khỏi trường cậu đi bộ đến trạm xe buýt các đó không xa. Ngồi chờ xe với cậu còn có một vài cô cậu mặc đồng phục của trường khác cứ nhìn cậu đỏ mặt cười tủm tỉm. Cậu không quan tâm lắm nên chỉ cúi mặt xem điện thoại.

Sau khi lên xe cậu chọn một ghế ngồi cạnh cửa sổ và định là sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc vì từ trạm đến nhà cậu cũng mất 20 phút. Sau khi xe đến nơi thì cậu cũng đã ngủ được một giấc khiến cho tâm tình cậu theo đó mà vui vẻ hơn một chút.

Cậu lại tiếp tục đi bộ từ trạm xe buýt về nhà. Vừa vào đến nhà cậu đã nghe được mùi thơm của món canh củ hầm xương mà cậu thích. Thay đôi giày đang mang bằng một đôi dép bông đi trong nhà thoải mái, cậu chạy nhanh về phía nhà bếp: "Mẹ ơi con về rồi, hôm nay có canh hầm xương ạ". Mẹ cậu vẫn đứng trong bếp nói vọng ra: “Con về rồi thì lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, mẹ nấu xong rồi đây.”

Cậu vâng dạ rồi chạy thẳng lên phòng tắm rửa. Tắm xong thì đồ ăn đã được dọn xong. Hôm nay ông ngoại bận chơi cờ cũng hàng xóm nên có dặn cả nhà ăn trước, trên bàn ăn chỉ còn lại bà ngoại, mẹ và cậu.

Nhìn một bàn đầy đủ đồ ăn cậu gắp một miếng cá vào chén bà, một miếng thịt cho vào chén mẹ cậu nói: "Bài tập hôm nay nhiều lắm luôn chắc con phải thức tới sáng mới làm xong, đúng rồi mẹ, con muốn ở ký túc xá của trường". Nghe cậu nói cả bà và mẹ cùng ngừng ăn, mẹ cậu nói: “Tại sao lại muốn ở ký túc xá chứ, tuy là trường top đầu nhưng sao đủ tiện nghi và thoải mái như ở nhà mình được, con thật sự muốn ở ký túc xá sao?”

Bà cậu cũng tiếp lời: “Vả lại con còn chưa phân hoá, ở đó bất tiện như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Cậu tiếp tục gắp đồ ăn vào chén cửa bà như an ủi nói: "Sẽ có chuyện gì được chứ vẫn có giáo viên và giám thị canh gác ở đó mà, sẽ không sao đâu. Với lại con vừa chuyển đến, kiến thức còn quá mới mẻ nếu như không cố gắng học cho đàng hoàng thì sẽ bị nhà trường đuổi mất, mà ký túc xá còn ở trong trường rất thuận tiện cuối tuần con sẽ về nhà với ông bà và mẹ nha".

Thấy cậu cứ làm nũng đòi ở trường, mẹ cậu cũng hết cách thở dài: "Con muốn ở ký túc xá trường cũng được nhưng nếu kỳ thi tới mà không đạt top 30 của trường thì phải dọn về nhà cho mẹ. Còn nữa, tối trước khi ngủ phải gọi điện báo cáo tình hình cho mẹ, học tập cũng đừng cố quá sức, sức khỏe là quan trọng nhất biết chưa". Thấy mẹ đồng ý cậu vui như đi trẩy hội. Top 30 gì chứ, ít nhất phải được top 10 thì mới ở lại được lớp A1 nha.

Cùng lúc này, cách nhà cậu không xa, một chiếc xe ô tô đen nháy sang trọng dừng trước cửa của một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Vương Hạo bước xuống xe chẳn màng đến Trần Liên đang với gọi ở phía sau chẳng quay đầu, anh đi thẳng một mạch vào trong.

Đây là biệt thự của nhà họ Trần. Trong giới ai ai cũng biết hai nhà Vương và Trần là bạn thân chí cốt nên việc anh xuất hiện ở đây cũng không mấy khó hiểu. Vừa bước vào nhà, mẹ của Trần Liên đã vui vẻ hỏi han: “Về rồi đó sao, ấy A Liên đâu, hôm nay đi học thế nào?”

Anh không trả lời mà chỉ chào một tiếng rồi đi thẳng vào bàn ăn. Trần Liên theo sau anh thấy mẹ cô đang ngồi trên sofa thì nhào tới kể lễ. Bà sợ cô đi học mệt đói bụng nên hối thúc cô vào bàn ăn cơm.

Vì ba mẹ của anh đã đi công tác ở Mỹ vào tuần trước nên anh phải dọn qua đây sống dưới sự chăm sóc của ông bà Trần. Vì là nhà giàu có tiếng nên phép tắc luôn đi đầu, khi dùng bữa không được nói chuyện nên bữa ăn im lặng trầm mặc không ai nói một lời.

Sau khi thấy mọi người đã buôn đũa anh lên tiêng: "Ngày mai con muốn dọn đến ký túc xá trường như mọi năm, cảm ơn cô chú đã cho con ở lại trong một tuần qua". Tuy là báo trước nhưng lời nói lại mang vẻ ngại ngùng và xa cách. Nghe anh nói vậy ông bà Trần cũng không phản đối: “Nếu như con muốn ở ký túc xá thì cứ việc dọn đi, chú sẽ nói lại với bố mẹ giúp con.”

Nhận được câu trả lời ưng ý, anh đứng dậy và xin phép về phòng. Vừa quay lưng đi thì Trần Liên cất tiếng hỏi, giọng cô run run như sắp khóc: "Cậu dọn đi vì khi sáng mình làm trễ giờ học của cậu hay vì mình cứ mãi bám theo cậu đòi cậu chỉ bài". Cô đứng lên đi về phía anh, một giọt nước mắt rơi xuống: "Nếu là vì như vậy thì cho mình xin lỗi được không, cậu đừng dọn đi mà tớ sẽ không như vậy nữa".

Cô càng nói giọng càng run rẩy, nước mắt thi nhau lăn xuống. Thấy cô khóc ông bà Trần liền cuống cuồng dỗ dành. Riêng chỉ có anh là đã quá quen với việc này nhưng vì có ông bà Trần ở đây nên anh không tiện buông lời cay đắng, chỉ lạnh nhạt ném một câu: "Không phải" rồi quay lưng lên phòng mặc kệ cô khóc ngày một to hơn.

@Ai làm gì đâu mà khóc trời ಠ⁠︵⁠ಠ@


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play