Mặt Trời Nhỏ Của Riêng Tôi

Chương 2 Nhà ăn


7 tháng


Tiếng chuông tan học học vang lên, rốt cuộc cũng đến giờ nghỉ trưa. Toàn bộ trường học như đàn ong vỡ tổ bay nhanh xuống nhà ăn của trường.

Vừa nghe tiếng chuông, Quốc Duy chẳng buồn cất vở vào cặp mà thẳng tay ném cây bút bị đang cầm xuống ngăn bàn, vươn cả người xuống bàn cậu hỏi: " Đến giờ ăn trưa rồi, hôm nay để tớ mời cậu xem như quà gặp mặt". Cậu bấy giờ đang từ tốn đem sách vở cất vào cặp rồi nhẹ nhàng kéo khoá lại sau đó mới đáp: " Không cần mời cơm đâu, các cậu dẫn tớ đi tham quan trường học là được rồi". Cậu trả lời xong thì Linh Nhi ngồi bên cạnh đập bàn đứng lên đồng ý: " Được, bọn tớ có thể dẫn cậu đi tham quan trường mấy vòng cũng được nhưng trước hết phải lắp đầy cái bụng đói này trước đã". Vừa nghe cô nhắc đến làm cậu cũng cảm thấy bụng mình cũng đã đói lắm rồi, thế là cả nhóm ba người các cậu kéo nhau xuống nhà ăn.

Trên suốt quãng đường đi hai người vẫn cứ mãi luyên thuyên:"Hôm nay nhà ăn có món thịt kho hột vịt ngon ơi là ngon, không đi nhanh thì một miếng thịt vụn cũng không còn đâu". Vừa dứt lời thì hai người đã kéo cậu chạy thật nhanh về phía nhà ăn nhưng là vẫn chậm một bước.

Cả ba đứng chôn chân tại chỗ nhìn vào hai hàng người xếp dài từ quầy lấy đồ ăn ra gần tới cửa, quả thật là cười ra nước mắt mà. " Sao mà đông dữ vậy chứ, không lẽ bữa trưa đầu tiên ở trường mới lại phải nhịn đói a". Câu vừa cảm thán một câu thì phát hiện hai hàng người đông nghịt phía trước từ từ tách ra một đường nhỏ vừa đủ cho hai người đi. An Ninh hoài nghi nhân sinh * Không ngờ mình có uy quyền đến vậy nha còn sợ không có cơm ăn, bây giờ thì khỏi lo rồi nè*. Cậu còn chưa kịp vui mừng thì bị Linh Nhi nhanh tay kéo sang một bên nhường đường.

Bấy giờ cậu mới phát hiện, mng chủ động nhường đường không phải là cho cậu mà là cho nhóm người bị cậu chắn đường ở phía sau, bất ngờ hơn nữa là người dẫn đầu nhóm người kia lại là anh- Vương Hạo! Đang đi bên cạnh anh là Trần Liên đang khoát tay anh thì bị anh lạnh lùng hất ra, còn ba người to con đi ở phía sau cậu thật sự không biết.

Trần Liên vừa thấy cậu thì bước lên chào hỏi: " A Ninh cũng đến ăn trưa sao, các cậu có muốn đi chung với bọn mình không ?" Dẫu sao thì cô và cậu cũng chưa thân lắm nên khi nghe thấy cô gọi cậu với tên thân mật như vậy thì không khỏi ngại ngùng. Anh thấy cô ta gọi cậu như vậy thì không khỏi nhíu mày nhưng rồi lại thôi chẳng nói một lời chào hỏi. Khi cậu quay đầu nhìn hai hàng dài đang xếp hàng thì lập tức đồng ý nhập hội. *Cậu không muốn chen chúc với dòng người tấp nập kia đâu, lỡ nhau chen không lại mà còn làm bản thân bị thương thì thật thảm mà*.

Vì vậy, một nhóm 5 người giờ đã thành 8 người từ từ tiến vào trong. Ba người phía sau thấy cậu thì hào hứng lắm, hết giới thiệu bản thân, xin số điện thoại thì khen cậu dễ thương còn cảm thán rằng cậu mà phân hoá thành omega thì tin tức tố chắc chắn là rất thơm nha. Anh nghe hết đoạn nói chuyện vừa rồi thì mày không khỏi nhíu chặt. Anh quay ra sau đá vào chân người nọ một cái như nhắc cậu ta im miệng rồi bỏ đi trước.

Sau khi chọn món xong hai nhóm lại tách ra tìm bàn trống ngồi. Không phải nhóm nhóm ba người các cậu không muốn ngồi chung mà là cả ba đều không thích ngồi cùng với Trần Liên. Ngay cả cậu mới chuyển vào lớp trò chuyện với cô ta được mấy câu cũng cảm thấy không thích, nói làm sao nhỉ, ừm… giả tạo, đúng chính là như vậy, cảm giác không thoải mái.

Sau khi ngồi xuống thấy cậu cứ ngẩn người, Linh Nhi vẩy vẩy tay trước mặt cậu hỏi: " Tiêu An Ninh, cậu đang nghĩ gì vậy, chê đồ ăn không đủ sao". Cậu choàng tỉnh vì cái vẩy tay của cô, đáp: "Đâu có, nhiều như vậy sợ là tớ ăn còn không hết sao chê ít được chứ". Quả thật là như vậy, cậu nhìn mâm đồ ăn đầy ụ trước mặt, thầm thở dài. Đồ ăn ở đây rất đầy đủ nha, ngoài cơm là món không thể thiếu thì còn có món thịt kho hột vịt lúc nãy nhắc đến ngoài ra còn có đậu que xào, một chén canh bí đỏ ngoài ra còn có một trái táo tráng miệng nữa nha. Nhà ăn ở trường cũ của cậu không đông như trường này nhưng đồ ăn chắc chắn là không bằng. Vì nhà cũ cậu khá gần trường cũ nên đến giờ cơm trưa cậu sẽ chạy bộ về nhà ăn cơm mẹ nấu rồi tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi lại chạy bộ đến trường học. Tuy có chút cực nhưng cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.

Mắt thấy cậu lại lần nữa ngẩn người, Linh Nhi dở khóc dở cười: " Không phải vì đồ ăn nhiều quá làm cậu cảm động đến đứng hình rồi chứ, không ăn nhanh là con lợn Duy kia ăn hết đó". Cậu nghe cô nói mới ngước lên nhìn người đang ăn đối diện, đúng như cô nói, Quốc Duy đang nhét đồ ăn vào miệng lúng búng nói: " Trường này chỉ cho bọn mình 1 tiếng rưỡi để nghỉ trưa thôi. 30 phút là để lăn lê bò lết dành ăn trong nhà ăn còn 1 tiếng còn lại là để cậu chạy bộ tiêu thực về ký túc xá ngủ trưa".

Nuốt hết cơm trong miệng cậu ấy nói tiếp: " Ai ăn nhanh hay có quyền chức như lớp trưởng lớp mình thì sẽ được ngủ trưa lâu một xíu". Linh Nhi ngồi nghe bên cạnh cũng gật đầu tiếp lời: " Đúng vậy, ký túc xá trường mình cách xa nhà ăn lắm luôn, cậu ăn không no mà chạy về ký túc xá thì sẽ đói nữa cho xem". Cậu vừa ăn vừa nghe hai người nói, hỏi: “ Lớp trưởng lớp mình là ai thế, chức quyền cao thế à?”

Nghe cậu hỏi như vậy hai người đang cắm mặt ăn cơm cùng ngẩn đầu lên đồng thanh đáp: "Là Vương Hạo ngồi sau lưng cậu đó". Quốc Duy đã vét sạch mâm cơm của mình cầm trái táo lên cắn một cái nói tiếp: " Cậu ta không những là lớp trưởng mà còn là học bá của lớp mình mà lớp mình lại là chọn đứng nhất thì chức học bá toàn khối cũng bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay". Linh Nhi cũng vừa ăn xong, cô cầm trái táo trên tay tiếp lời: " Ngoài ra, cậu ta còn là học trưởng của ban tác phong được chính tay thầy Minh nổi tiếng khó nhất trường này bầu chọn nha, ai mà không sợ cho được chứ".

Cậu nghe kể thì thầm cảm thán không thôi, quay đầu lại nhìn về phía bàn của anh thì thấy không thấy anh đâu nữa. Có vẽ là ăn xong rồi chỉ còn lại Trần Liên và 3 người to con kia thôi. Như nhớ đến chuyện gì đó, cậu tăng nhanh tốc độ ăn rồi nhanh chóng cầm trái táo đứng lên kéo hai người kia đi tham quan trường học cùng mình như đã hứa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play