Vị trí của căn hộ thực sự rất đẹp, chậm nhất cũng chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ đến trường.
Cửa nhà được lắp ổ khóa cảm ứng, vì vậy tôi cố tình đứng lại, đợi Phàn Dã bước vào trước.
Phàn Chanh cũng đứng sau tôi.
Tôi quay đầu nhìn Phàn Chanh, có chút khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”
Phàn Chanh cong môi, biểu cảm của cậu ấy hết sức kỳ lạ.
“Bảo bối à, anh trai tớ ấy mà, chưa bao giờ cho tớ biết mật khẩu nhà!”
“Bảo bối của tớ ơi ~, có gì cậu nhắn riêng mật khẩu cho tớ nhé. Nếu lỡ có ngày mà anh trai tớ xảy ra chuyện thì tớ cũng tiện bề mở cửa dọn x.á.c.”
Lời vừa dứt, Phàn Dã đã hung ác véo gáy cậu ấy. Phàn Chanh sực tỉnh, lập tức phủi phủi tay đổi lời.
"Ấy ấy ấy, nghe tớ nói hết, nghe tớ nói hết! Anh trai tớ, lúc nãy ở võ đài cậu cũng thấy rồi đấy, sức khỏe tốt như vậy, sinh long hoạt hổ như thế, lại còn ăn ở hiền lành nên chắc sẽ không có gì bất trắc đâu." Phàn Chanh cười hề hề. “Nên là, người em gái như tớ phải có nghĩa vụ tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy.”
“Bảo bối Tiểu Vũ, cậu thấy tớ nói có đúng không?”
Kiếp trước, tôi và Phàn Chanh chỉ là bạn học bình thường, thế nên tôi cũng không biết rõ về cậu ấy. Lại càng không ngờ được cậu ấy lại có một mặt tinh nghịch đáng yêu như vậy.
Phàn Dã rốt cuộc cũng hài lòng gật gù, tạm tha cho Phàn Chanh một mạng. Anh quay người đi mở cửa, hếch cằm nói với tôi.
“Mời em vào, hạt mưa nhỏ.”
Tôi: “???”
"Phì!” Phàn Chanh cười thẳng mặt Phàn Dã. “Ôi trời đất ơi anh trai ơi! Anh đã một bó tuổi rồi mà lại có sở thích đặt biệt danh cho người khác như học sinh tiểu học vậy?”
Dưới ánh mắt áp bức của Phàn Dã, Phàn Chanh nhanh như cắt chạy lên trước, tiếp tục làm mặt xấu trêu chọc Phàn Dã.
“Em không biết anh già đầu rồi mà còn thích làm trò như vậy đó! Hahaha! Hạt mưa nhỏ là cái quái gì cơ? Hahahahahahaha!”
"Phàn Chanh." Phàn Dã híp mắt. “Có tin bây giờ em dám nói thêm một tiếng xà lơ là anh ném em ra ngoài không?”
Nụ cười trên mặt Phàn Chanh vụt tắt cũng nhanh như cái cách nó đến.
“Vâng, vâng, vâng.” Phàn Chanh ỉu xìu. “Em không nói, không nói nữa, ha… ha… ha...”
Bị gọi là "hạt mưa nhỏ" khiến tôi có chút xấu hổ, cũng may Phàn Chanh đã nhanh mồm nhanh miệng nói trước.
Tôi tò mò nhìn xung quanh, là một căn hộ tiêu chuẩn gồm một phòng ngủ một phòng khách, nội thất được bài trí rất có thẩm mỹ.
Chỉ là phong cách tổng thể của ngôi nhà có chút lạnh lùng thô cứng. Màu sắc trang trí chủ đạo là màu đen, các vật dụng trong nhà phủ lên mình lớp màu xám ngắt buồn tẻ.
Bắt được ánh mắt của tôi đảo qua đảo lại giữa ghế sô pha và rèm cửa lại đi vòng quanh từ trần nhà đến sàn nhà, Phàn Dã lên tiếng.
“Em không thích à?”
Tôi giật mình, vội xua tay.
“Không phải, căn hộ này rất đẹp!”
Một căn hộ có vị trí đẹp, giá thuê hợp lý, chủ nhà cũng rất tận tâm, tôi đâu có chỗ nào để phàn nàn.
Phàn Dã bỗng yên lặng, sau đó anh chợt hỏi tôi.
“Khi nào thì em chuyển đến? Anh sẽ đón em.”
"Không cần phiền anh đâu ạ.” Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Hai ngày nữa em còn có việc ở trường, cuối tuần em mới có thể chuyển đến. Đồ đạc của em cũng không nhiều, một mình em gọi xe là được.”
Phàn Dã không tiếp lời. Anh chỉ lấy điện thoại mở giao diện quét mã QR WeChat ra, đưa đến trước mặt tôi.
“Được, vậy trước mắt chúng ta add nhau để tiện liên lạc, rồi chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
“Ký ngay được không ạ?”
"Hả?” Phàn Dã sửng sốt.
"Bây giờ ký hợp đồng luôn thì có bất tiện không ạ?" Tôi hỏi lại.
“Không, không có… Vậy em đợi anh một lát.” Anh nhìn đồng hồ. “Đợi khoảng 10 phút, được không?”
Tôi gật đầu.
Phàn Dã bước nhanh ra ngoài, nhưng hai giây sau anh quay lại túm lấy Phàn Chanh, không nói không rằng kéo cậu ấy đi mất.
Cả căn hộ chỉ còn mình tôi.
Bị bỏ lại một mình đúng thật có hơi buồn chán. Nhưng dù sao tôi cũng chưa chính thức thuê nhà, cũng không thể tự tiện đi lại khắp nơi, vậy nên tôi quyết định ra ban công.
Từ ban công nhìn ra khuôn viên, tôi thấy dòng người vội vã di chuyển, ai nấy cũng hối hả với nhịp sống nơi phố thị phồn hoa.
Có nhân viên văn phòng mỏi mệt tay xách nách mang giỏ đồ mua từ siêu thị.
Có đôi tình nhân tay trong tay dạo bước, nhưng hình như vì lý do gì đấy, bọn họ lại hậm hực dỗi nhau.
Có một gia đình nhỏ cùng đi chơi, đứa bé hạnh phúc một tay nắm tay bố, tay kia nắm tay mẹ, vui vẻ tung tăng như chú chim non.
Cũng có người lẻ loi đi ngược hướng dòng người, nhưng dường như họ không bận tâm đến sự cô đơn, bước chân đều đều như đang tận hưởng cảnh đêm.
Mỗi con người, mỗi vật thể, từng nhành cây ngọn cỏ, bức tranh sống động không ngừng tô vẽ trước mắt tôi.
Bất giác khóe mi nóng lên.
Tôi… thật sự rất vui.
Tôi vui, vì bản thân đã được sống lại.
Càng vui hơn nữa, tôi được tái sinh vào thời điểm mà mọi thứ vẫn chưa đi quá xa. Tôi kịp thời hãm lại chân phanh trước khi bánh xe vận mệnh đưa tôi lún sâu vào đầm lầy không lối thoát.
Khi tôi bận xử lý với những cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm, một bóng người lướt nhanh qua đám đông.
Bóng dáng của người đó vụt qua tầm nhìn của tôi, sau đó biến mất ở cửa vào tòa nhà.
Một lúc sau, cửa nhà mở tung, Phàn Dã thở hồng hộc xuất hiện trước mặt tôi.
Anh giơ hai bản hợp đồng mới toanh, khó khăn nói từng tiếng.
“Hợp đồng, xong rồi! Em, ký đi.”
Tôi đứng ngây ra, có chút không biết làm sao.
Hình như… chủ nhà có hơi… nhiệt tình…
Hợp đồng giấy trắng mực đen, các điều khoản đều không có gì bất thường.
Sau khi ký kết, tôi lập tức chuyển tiền cọc cho Phàn Dã.
Xử lý xong vấn đề nơi ăn chốn ở, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.