Chủ nhà nhiệt tình nhất quyết đưa tôi về.
Bên ngoài cổng tiểu khu, tôi đóng cửa, nói với Phàn Dã đang ung dung dựa tay vào cửa sổ xe.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Anh mỉm cười, phất phất tay.
“Không có gì. Hẹn gặp lại, hạt mưa nhỏ.”
Người này tựa hồ rất thích cười, mỗi khi mở miệng, khóe môi đều cong cong vui vẻ, khiến tâm trạng người khác cũng vô thức cũng tốt lên.
Hoàn toàn trái ngược với Kỳ Chính.
Trong lòng vừa bắt đầu so sánh, quay đầu lại liền nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi bên bồn hoa.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Ánh đèn đường lờ mờ, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Tôi đi đến bên cạnh Kỳ Chính, thấy hai tay hắn trống không, hình như không có ý định xuống lầu mua đồ.
Thật kỳ quái.
“Anh xuống đây làm gì?”
Một lúc lâu trôi qua mà vẫn không thấy Kỳ Chính hồi âm.
Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn.
Lúc quay bước chuẩn bị đi về, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.
“Hắn là ai?”
Kỳ Chính ngẩng đầu, ánh mắt hắn tối tăm.
“Chủ nhà mới của tôi.”
Kỳ Chính đứng phắt dậy: “Cô thật sự muốn dọn ra ngoài?”
Tôi gật đầu.
"Khương Mạn Vũ." Kỳ Chính quắc mắt. “Cô cũng lắm mưu nhiều kế thật. Lúc ông nội còn sống, cô giả bộ ngọt nhạt lấy lòng ông. Hôm nay ông vừa mất, cô chẳng những không có một chút đau buồn, ngược lại còn vội vội vàng vàng dọn ra khỏi nhà họ Kỳ, còn phá vỡ hôn ước!”
Đối với lời buộc tội vô căn cứ của Kỳ Chính, tôi cảm thấy bản thân chẳng có chút hơi sức phản biện.
Ông nội yêu thương tôi nhất, cũng là người thân tôi yêu thương nhất vừa qua đời, tôi là người đau lòng hơn ai hết.
Kiếp trước, sau khi ông nội qua đời, những năm tôi bị buộc bên cạnh Kỳ Chính, chịu đựng đủ kiểu giày vò của hắn ta, tôi luôn đến bên mộ ông khóc nức nở, giãi bày nỗi uất ức mỗi khi tôi bị hắn ta đổ vấy lên đầu những việc hỡi ơi nào đấy.
Dần dà, tôi học cách chấp nhận sự thật rằng ông thật sự đã đi rồi. Nhưng tôi luôn tin tưởng ông sẽ không bỏ rơi tôi. Ông vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là bây giờ ông không tồn tại hữu hình như trước mà thôi.
Nhưng Kỳ Chính, người "sai lệch thời không" bốn năm, vốn không thể hiểu được những sóng gió oan trái khiến cảm xúc của tôi phải thay đổi đến nhường này.
Tôi không buồn giải thích với hắn ta, cảm thấy lời bản thân nói ra vào tai hắn cũng chỉ thành lời vô nghĩa.
“Chúng ta sống với nhau như thế này không hợp lẽ phải."
“Hah, lẽ phải? Thế cô ở nhà của tôi bao nhiêu năm?”
“Chuyện đó khác! Ở nhà có chú có dì, có người lớn giám sát. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, rất dễ bị người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Kỳ Chính lặp lại, sau đó cười lạnh một tiếng. “Khương Mạn Vũ, mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm giữa hai chúng ta không phải đều là do cô gây ra sao?”
Tôi cúi đầu, nhất thời không phản bác được.
Đó là sự thật.
Bởi vì tôi thích Kỳ Chính, tôi không ngừng phấn đấu để theo kịp điểm số của hắn ở trường trung học.
Bởi vì tôi thích Kỳ Chính, tôi đã điền nguyện vọng đi theo hắn vào Học viện Hí kịch.
Cũng bởi vì tôi thích Kỳ Chính, tôi đã đăng ký học khoa diễn xuất, ngành nghề mà tôi không mấy hứng thú.
Nhiều người đùa rằng Kỳ Chính mang theo cô vợ nhỏ cùng đi học.
Có lẽ vì tình nghĩa với trưởng bối nên hắn chưa bao giờ thể hiện thái độ cứng rắn với tôi.
Nhưng trong lòng Kỳ Chính hẳn là khó chịu lắm.
"Thực xin lỗi." Tôi áy náy. “Sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
Kỳ Chính dùng sức nắm lấy vai tôi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Khương Mạn Vũ, lạt mềm buộc chặt với tôi cũng vô dụng!”
“Tôi không có ý đó.”
“Còn giả vờ cái gì?! Tuần trước tôi đã nghe Lý Sảng nói với cô rồi!”
“Hả?”
Tôi đã sống lại là thật, nhưng làm sao tôi nhớ nổi tôi đã nói gì với các bạn cùng lớp của mình vào bốn năm trước cơ chứ.
Kỳ Chính tiếp tục dùng sức khiến vai tôi đau đớn.
“Không phải cô ta bày cho cô chiêu lạnh nhạt với tôi một thời gian, để tôi nhận ra cô đối với tôi quan trọng như thế nào sao?”
Tôi nỗ lực lục tung trí nhớ, hình như đúng là có việc này thật.
Lúc đó tôi và Kỳ Chính tranh cãi nảy lửa, lên lớp cũng không nhìn mặt nhau.
Mọi người thấy đôi chim uyên căng thẳng, ai cũng tìm tôi hóng hớt, tiện thể bày cho tôi đôi ba chiêu để câu hồn phách cậu ta về.
Nhưng mấy lời nhăng cuội của họ tôi chỉ toàn nghe tai trái lọt ra tai phải, vốn chẳng mấy để tâm.
“Anh buông tay ra… đau quá!”
Tôi giãy giụa mấy lần, Kỳ Chính rốt cuộc cũng buông tay.
Tôi xoa vai, hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nói với hắn.
“Kỳ Chính, tôi nhận ra thích anh thật sự quá mệt mỏi."
"Tôi từ bỏ.”
Kiếp này có thể không giống với kiếp trước, nhưng tôi cũng không thể vờ như những tổn thương mà Kỳ Chính mang đến cho tôi không hề tồn tại.
Tôi nở một nụ cười hết sức khó coi.
“Tôi nói thật đấy. Từ giờ về sau…”
Sắc mặt Kỳ Chính trở nên u ám. Tôi chưa kịp nói xong thì hắn đã sải bước đi.
Hắn đã đi được một đoạn, nhưng tôi không muốn bản thân phải day dứt, vậy nên quyết định hô lớn nửa câu còn lại.
“Sau này anh có thể kết hôn với cô gái anh yêu, tôi cũng sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc.”