Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp xem một trận đấm bốc.
Theo từng cú đấm được tung ra và tiếng hò reo của khán giả bên dưới, các tế bào trong cơ thể tôi cũng bị nhiệt độ của trận đấu hun nóng theo. Cả người tôi căng cứng, toàn bộ sự chú ý đều dồn về võ đài.
Bình luận viên sôi nổi trên sàn đấu, dưới võ đài cũng không ngớt tiếng la ó của người xem.
“Def! Def!”
“Đánh đẹp lắm!”
“Dã ca né chiêu đó đỉnh vãi!”
“Cmn đánh hay quá! Tiếp đi!”
“Đấm vào mặt nó!”
…
Phàn Chanh và tôi vô cùng phấn khích, không ngừng reo hò cổ vũ. Bất tri bất giác chúng tôi đã bị cuốn vào nhịp điệu của trận đấu.
Trong một khoảnh khắc, Phàn Dã nắm lấy cơ hội, tung đòn móc ngược vào cằm khiến đối thủ của anh ngã lăn quay ra sàn.
Trọng tài trên sân hét lên, ra hiệu dừng lại.
“Oa!” Phàn Chanh hét to hòa giọng cùng đám đông, sau đó nói nhỏ vào tai tôi. “Nói thật với cậu, mỗi lần đến xem anh trai đánh đấm, tớ đều sẽ hảo tâm bỏ qua cảm giác bức bách dọa người lúc bình thường mà khách quan cho anh ấy 100 điểm đẹp trai!"
Tôi nương theo ánh mắt của Phàn Chanh, nhìn về phía võ đài.
Phàn Dã đã cởi khăn trùm đầu ra, mái tóc bù xù, mồ hôi vẫn không ngừng rơi trên trán.
Nhưng dù vậy, Phàn Dã vẫn đẹp trai đến khó tưởng.
Chính là kiểu đàn ông cuồng dã, ngạo mạn nhưng nhìn kỹ một chút sẽ thấy đó là người tự tin phóng khoáng.
Khán giả cổ vũ, chủ yếu là anh em bạn bè trong hội, đã tập trung xung quanh sân khấu, trò chuyện rôm rả.
“Dã ca, khai thật đi, gần đây cậu lén lút luyện tập sau lưng chúng tôi đúng không?”
“Cả buổi chiều hôm nay toàn là sân của hai người. Bọn tôi còn chẳng có cơ hội chen vào.”
Một đám đông vây xung quanh, hết người này đến người kia sôi nổi lên tiếng.
Phàn Dã lơ đãng nghịch đôi găng tay, gật đầu chiếu lệ, xem như cho đám anh em một câu trả lời.
Đột nhiên Phàn Dã quay đầu nhìn sang, trong mắt sáng lên vẻ tự mãn. Anh nhếch khóe môi, lại tiếp tục lầm bầm.
“Tôi thắng.”
Lại là cái nhìn trực diện hướng thẳng về phía tôi.
Chắc là… tôi bị ảo giác, nhỉ?
Phàn Chanh dường như không để ý đến anh trai đang bị vây quanh bên kia, tươi cười khoác tay tôi.
"Hôm nay lại có lộc ăn rồi!”
Tôi bị niềm vui của Phàn Chanh ảnh hưởng, bất giác cười theo cậu ấy.
Tôi kéo cô ấy sang một bên, nhỏ giọng thảo luận: “Lát nữa cậu đi ăn cơm đi, tớ một mình đi xem phòng được không?”
"Sao vậy? Đi ăn chung đi." Phàn Chanh bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng. “Ăn cơm xong rồi cậu đi xem nhà, sau đó tớ bảo anh trai đưa cậu về.”
“Không được, tớ với anh ấy đâu có quen nhau.”
“Sớm muộn cũng phải quen, cậu lại còn không chờ nổi một bữa cơm rồi chính thức chào hỏi nhau sao?”
“Ý tớ không phải vậy…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị một giọng nam phía sau cắt ngang: “Em không muốn đi?”
Phàn Dã không biết đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào.
Không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với anh ấy tôi lại thấy hồi hộp.
Nhưng tôi thực sự không có tâm trạng đi ăn tối nên chỉ đành nói thật với Phàn Dã.
“Đành hẹn lần sau vậy. Nếu có thời gian thì em sẽ tự mình đi xem nhà. Anh yên tâm, em sẽ không đụng chạm lung tung.”
“Kìa Tiểu Vũ! Cậu đi ăn đi! Đi với tớ đi! Đi mà. ~”
Phàn Chanh vẫn chưa bỏ cuộc, cật lực lôi kéo tôi. Thậm chí không ngại bày ra đôi mắt cún con ươn ướt để tôi mủi lòng mà thỏa hiệp với cậu ấy.
Nhưng giây tiếp theo, Phàn Dã đã nắm lấy áo hoodie của Phàn Chanh, buộc cậu phải lùi lại một bước.
Phàn Chanh vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt của anh trai, hung hăng lườm Phàn Dã.
“Anh kéo em lại làm gì?”
Phàn Dã chẳng để dáng vẻ phồng mang trợn má của Phàn Chanh vào mắt, uể oải liếc cậu ấy một cái.
“Em ấy nói không muốn đi, em cứ một hai làm gì ầm ĩ như vậy làm gì?”
“Em muốn mang Tiểu Vũ đi hưởng lộc ăn!”
“Tiểu Vũ à...”
Phàn Dã lẩm bẩm, như nghĩ đến chuyện gì đó, anh khẽ nở nụ cười.
Tôi: “???”
Anh trực tiếp túm lấy Phàn Chanh kéo cậu ấy rời đi. Nhưng đi được một bước, Phàn Dã lại quay lại bảo tôi.
“Đứng đó, chờ anh hai phút.”
Tôi ù ù cạc cạc nghe theo lời Phàn Dã, ngoan ngoãn đứng đợi.
Khi hai người quay lại, Phàn Dã trực tiếp quay sang dãy ghế nghỉ ngơi. Tôi chỉ thấy anh đang nói gì đó với đám anh em, nhưng tôi cũng không rõ anh đang nói với họ chuyện gì.
Phàn Chanh cầm di động cười đến tít cả mắt, kéo tôi đi về phía cửa.
“Đi! Chúng ta trực tiếp đi xem nhà!”
Vừa định hỏi Phàn Chanh anh em hai người đã thảo luận cái gì, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng la ó chói tai từ ghế nghỉ.
Phàn Dã nhanh chóng quay đầu lại nhìn chúng tôi, sau đó lớn giọng quát thẳng vào mặt đám anh em. “Im lặng!”
Bọn họ cũng rất phối hợp không la hét nữa, nhưng hết người này đến người kia ồ lên trầm trồ, đủ loại ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Phàn Dã.
Mấy người này… dây thần kinh có ổn không vậy?