Năm ba đại học, Kỳ Chính và tôi bắt đầu chung sống.

Để thuận tiện về thời gian, cha mẹ của Kỳ Chính đã thuê một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ gần trường học.

Trước đó Kỳ Chính sống ở nhà, nhưng trước lời đề nghị của cha mẹ, hắn cũng không từ chối mà chuyển đến ngôi nhà đó với tôi.

Chúng tôi sống ở đó hai năm, giấy đăng ký kết hôn cũng được nhận trong khoảng thời gian này.

So với căn chung cư mà Kỳ Chính đã mua khi hắn trở mình thành sao, tôi lại thấy ngôi nhà thuê kia lại mang đến cảm giác mái ấm nhỏ của chúng tôi hơn.

Ít nhất, lúc đó tôi và hắn thường chia sẻ thời gian với nhau qua những bữa cơm nhà.

Hồi ức kia gợi nhớ cho tôi vài chuyện. Tôi mở điện thoại vào ứng dụng mua sắm, trong giỏ hàng ứng đầy ắp những món đồ gia dụng tôi chưa kịp đặt.

Khoảng thời gian này là khi căn nhà hai phòng kia được thuê không lâu, thế nên tôi đã hào hứng lên mạng tra cứu, vừa lựa chọn đồ dùng, vừa mơ mộng về tương lai tươi đẹp của tôi và Kỳ Chính.

Một căn nhà nhỏ tràn đầy cảm giác ấm cúng, với những món đồ trang trí xinh xắn do chính tay tôi chọn lựa.

Chỉ là…

Mấy thứ này chắc cũng không cần thiết nữa.

Tôi thao tác, nháy mắt toàn bộ hàng hóa trong giỏ đã bị xóa sạch.

Tôi ngẩng đầu, nói với tài xế: “Chú, chú cho cháu xuống ngã tư phía trước, cháu gặp bạn học.”

Mấy hôm nay nhàn rỗi, tôi có lướt qua vòng bạn bè, thấy một bạn nữ ở ký túc xá bên cạnh đăng tin nhà có nhà gần trường muốn cho thuê. Tôi đã liên lạc với bạn ấy, chốt hẹn sẽ đến xem nhà vào buổi chiều.

Ở ngã tư, tôi nhìn thấy những người bạn cùng lớp vừa quen vừa lạ.

Phàn Chanh vừa mỉm cười vừa vẫy tay với tôi: “Tiểu Vũ, ở đây!”

Cô ấy khoác tay tôi, một loạt động tác khiến tôi có chút ngẩn ngơ.

Kiếp trước cô ấy vào giới giải trí mấy năm, tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ cô ấy vô tư khoác tay bạn học như thế này.

"Này, sao tự nhiên lại ngây ra vậy? Tớ đang nói chuyện với cậu đó." Phàn Chanh lắc lắc cánh tay tôi.

"Hả hả?" Tôi bừng tỉnh. “Cậu vừa nói gì vậy?”

“Ngôi nhà này là của anh trai tớ, chúng ta hãy nói chuyện với anh ấy trước.”

Trên đường đi, đủ thứ ký ức lộn xộn từ kiếp trước cứ quay cuồng trong tâm trí tôi.

Khi tôi định thần lại, bên tai đã vang lên tiếng cười sảng khoái.

“Mẹ kiếp, cậu vậy mà lại không thắng được Dã ca?!”

“Một tháng bao ăn lẩu, đã nói rồi đấy!”

“Ê nè, tôi phát hiện gần đây Dã ca trông có cơ bắp hơn một chút hay sao ấy.”

 …

Phàn Chanh kéo tôi chạy nhanh tới, giọng nói cực kỳ phấn khích.

“Các anh lại đánh nữa à! Lần này cược mấy bữa?”

“Yo, em gái Chanh Chanh đến rồi!”

Một vòng những người lớn tuổi bao quanh phía trước không ai bảo ai, lập tức dạt sang hai bên để nhường lối cho chúng tôi.

Tôi nhìn lên, thấy một người đàn ông trên võ đài quyền anh đang thản nhiên dựa vào một góc cột, không nhanh không chậm chỉnh lại đôi găng tay đấm bốc của mình.

Khi nghe thấy tiếng Phàn Chanh, anh ngẩng đài nhìn chúng tôi, trên môi nở một nụ cười thật tươi.

Thân thiện tỏa sáng, nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo tự phụ.

Anh ấy nhìn sang tôi, ánh mắt hơi hung hăng khiến tôi vô thức muốn né tránh.

Có lẽ nhận thấy tôi trở nên mất tự nhiên, cuối cùng anh cũng dời mắt, quay sang nhìn Phàn Chanh vẫn đang một mực kéo tay tôi.

"Chưa đến giờ tan học, sao em lại ở đây?”

Phàn Chanh kéo tôi đến gần võ đài.

“Anh vừa bị đuổi ra khỏi nhà, không phải anh đang thiếu tiền sao? Căn hộ nhỏ trên lầu em tìm được người thuê cho anh rồi này!”

“Ai mượn em tài lanh...”

Phàn Chanh không đợi anh ấy nói xong, lập tức đẩy tôi về phía trước.

“Đây, khách thuê của anh đây!”

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Phàn Dã, tôi có hơi lo lắng. Nếu việc thuê nhà không phải chủ ý của anh ấy mà do Phàn Chanh nhiệt tình góp công thì sao?

Không lẽ tôi phải ngủ ngoài đường? Nghĩ đến đây tôi có chút bất an.

Thoáng thấy nét mặt hơi cứng lại của Phàn Dã, tôi hiểu chuyện xua tay.

“Nếu anh không có cho thuê nhà, em có thể…”

“Có.” Anh buột miệng.

Ồ…

Trả lời cũng nhanh thật.

"Vậy…" Tôi thận trọng nhìn anh. “Hôm nay em đến xem nhà được không?”

Phàn Dã đứng thẳng, lắc lắc cổ tay và mắt cá chân, bắt đầu thực hiện các động tác khởi động.

"Được." Phàn Dã gật đầu. “Nhưng trước khi đi xem nhà thì em có muốn tham gia cá cược không?”

Tôi: “???”

Phàn Chanh hất cằm về phía chiếc bàn nhỏ cách đó không xa: “Câu lạc bộ boxing của bọn họ thường tổ chức thi đấu giao hữu nội bộ. Ai thua sẽ phải bao mọi người đi ăn!”

Tôi đang định từ chối thì đã bị Phàn Chanh kéo đến chiếc bàn nhỏ kia.

Cầm phiếu cá cược trên tay, tôi nhìn sang võ đài quyền anh.

Thật bất ngờ, tôi lại gặp cái tên Phàn Dã.

Anh mỉm cười, cánh môi mỏng đóng đóng mở mở. Từ khẩu hình, tôi đoán dường như Phàn Dã đang nói với tôi.

“Chọn anh.”

Mặt tôi phút chốc nóng lên.

Kiếp trước, trong mắt Khương Mạn Ngọc tôi chỉ có Kỳ Chính.

Khoa diễn xuất của chúng tôi là nơi tập hợp các mỹ nam, nhưng tôi chưa bao giờ đặt ánh mắt của mình lên người đàn ông khác.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nhan sắc là một liều thuốc mạnh, không chỉ chữa lành cho đôi mắt, mà còn có tác dụng chữa lành cho tâm hồn.

Tôi bất giác mỉm cười, ra dấu ok.

Quay người lại, tôi ném phiếu cược có tên mình vào hộp giấy dán tên Phàn Dã. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play