Người Đến Mang Theo Ánh Dương

Chương 2 :


7 tháng

trướctiếp

Chúng tôi đứng trên bậc thềm trước nhà tang lễ đợi cha mẹ của Kỳ Chính.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, cảm nhận sự dịu dàng của ánh nắng đầu xuân.

Nỗi sợ hãi và cảm giác gió lạnh thấu xương nơi vực sâu mà tôi phải trải qua trước khi chết, với tôi giờ đây chỉ như một cơn ác mộng xa vời.

"Khương Mạn Vũ, cô chắc đang hả hê lắm chứ gì.”

Giọng nói lạnh lùng của Kỳ Chính từ bên cạnh truyền đến.

Tôi quay đầu, quan sát thật kỹ người đàn ông đã sống trong trái tim tôi từ thời niên thiếu.

So với khí chất phi thường nghiêm nghị của mấy năm sau, Kỳ Chính trước mặt tôi giờ đây dường như vẫn còn sự bốc đồng của tuổi trẻ.

Quen biết nhau bao nhiêu năm, tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại ghét tôi đến thế.

“Ông nội muốn tôi cưới cô, bây giờ cô không phải đang rất đắc ý sao! Cô...”

"Không cần." Tôi bình tĩnh ngắt lời hắn ta.

“Cái gì?” Hắn cau mày.

Vào đêm tôi bị bỏ lại trong rừng, trời trở lạnh, bụng dưới đau đớn không ngừng dày vò cơ thể. Cả người tôi run rẩy, gió lạnh thổi qua nhưng tôi lại ướt đẫm mồ hôi.

Lúc tôi được giải cứu đã là sáng ngày hôm sau, hai chân tôi tê dại, không thể di chuyển.

Sau đó cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi bị tiết lộ cho cánh báo giới, tôi cuối cùng cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa, cũng không thể che đậy sự lạnh lùng và bất mãn của Kỳ Chính với cuộc hôn nhân này nữa.

“Chúng ta sẽ không kết hôn.” Tôi nhìn vào mắt hắn. “Kỳ Chính, sau này tôi sẽ không qua lại với anh nữa. Tôi cũng sẽ tìm một căn nhà mới, nhanh chóng chuyển ra ngoài ở."

Hắn đột nhiên bước lên phía trước tôi một bước, vẻ mặt khó coi.

“Khương Mạn Vũ, cô muốn làm gì?”

“Muốn bảo đảm lợi ích của cả hai chúng ta. Về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi sẽ cố gắng tránh xa anh, càng xa càng tốt.”

Kỳ Chính sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi châm chọc.

“Cô đây cuối cùng cũng thấy chơi đủ rồi à?”

Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy cha mẹ Kỳ Chính bước nhanh tới.

Đôi mắt của họ vẫn đỏ hoe, thường xuyên quay đầu lưu luyến nhìn về phía đại sảnh nhà tang lễ.

Cuối cùng, hắn thở dài, khẽ xua tay.

“Đi, tôi đưa cô về.”

Sau khi lên xe, mẹ Kỳ Chính đưa tay ra véo nhẹ một bên mặt tôi, rồi nói với Kỳ Chính đang ở ghế tài xế.

“Đã nói với con bao nhiêu lần là phải chăm sóc tốt cho Mạn Vũ, sao con bé lại tiều tụy như thế? Nhìn xem, đứa nhỏ này lại gầy đi một chút rồi…”

Kỳ Chính nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi kéo tay dì.

“Con không gầy, cũng không liên quan đến anh ấy.”

Dì phớt lờ tôi, vỗ vai Kỳ Chính.

“Mẹ đang nói chuyện với con đó!”

“Vâng ạ?” Kỳ Chính quay đầu nhìn sang.

“Mẹ nói, con liệu mà đối xử tốt với vợ tương lai của con đi.”

Nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn dần dâng lên trong mắt Kỳ Chính, tôi vội vàng kéo dì lại.

“Con và Kỳ Chính sẽ không kết hôn.”

"Sao lại thế?" Bà tròn mắt.

Tôi liếc nhìn Kỳ Chính, không biết vì sao, tôi vừa thay hắn giải vây nhưng trông hắn càng tức giận.

“Chỉ là… chúng con muốn tự do yêu đương. Kỳ Chính anh ấy không thích con, mà con… cũng không thích anh ấy. Dưa xanh hái không ngọt, chúng con miễn cưỡng… chỉ càng khiến cuộc hôn nhân này trở nên khó xử mà thôi.” Tôi nhỏ giọng giải thích.

Dì nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc. Dù sao việc tôi thích Kỳ Chính đến cả con cún trong nhà cũng biết, khó trách dì lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Bà bối rối, lời nói trở nên ngập ngừng.

“Hai đứa cãi nhau à?”

“Không có ạ.”

Dì hết nhìn sang tôi lại nhìn sang Kỳ Chính, vẻ mặt khó hiểu.

“Cũng đã bên nhau nhiều năm như vậy, hai đứa chuyện lớn đến chuyện nhỏ cũng đã hiểu nhau ít nhiều. Hay là… các con cứ thử xem.” Dì vẫn chưa chịu từ bỏ, ra sức khuyên nhủ tôi.

Tôi cảm động trước tấm lòng của dì, nhưng tôi không dám đánh cược cuộc đời mình thêm một lần nữa.

“Không cần thử đâu ạ.”

Kiếp trước, tôi đã thử rất nhiều lần. Thử duy trì hôn nhân của tôi và Kỳ Chính, thử thay đổi cái nhìn của anh về tôi, thử khiến anh yêu tôi, cũng đã từng thử thuyết phục anh hãy xem tôi là vợ.

Cái gì có thể thử cũng đã thử rồi.

Nhưng tôi đã nhận lại được gì cơ chứ?

Thôi, tôi cũng không muốn mình phải ch.ế.t lần thứ hai đâu.

Phía trước vang lên tiếng động lớn. Tôi và dì đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Kỳ Chính ném chai nước khoáng vào ngăn đồ trên xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp