Nhưng mà rất nhanh nhịp tim của Lâm Tố đã khôi phục ổn định. Cô tính toán một chút, cảm thấy thời gian tim đập loạn lần này đã ngắn hơn so với lần trước được Đào Mục Chi ôm.
Xem đi, khả năng thích nghi của con người kỳ diệu như thế. Lần đầu được Đào Mục Chi ôm, cô phải ngây người đến nửa tiếng sau không thể lấy lại tinh thần, nhưng sau đó sẽ dần rút ngắn còn mười phút, tám phút, năm phút, đến bây giờ chỉ còn lại chưa đến một phút.
Nếu như lần tới Đào Mục Chi còn muốn trái tim cô đập loạn thì phải làm ra một hành động táo bạo hơn nữa rồi. Lâm Tố nghĩ.
Lâm Tố nghĩ xong: “…”
Á phì phì phì! Cái gì mà táo bạo hơn nữa hả! Lâm Tố ơi là Lâm Tố, mày đây là đang dung túng cho Đào Mục Chi giở trò lưu manh với mình sao! Bây giờ mày không danh không phận, sao có thể dung túng cho hắn giở trò lưu manh với mình chứ!
Lâm Tố ôm cái sừng của con ngựa gỗ, hồn đã trôi dạt tận đâu đâu. Đào Mục Chi ngồi ở con ngựa bên cạnh, đối với Lâm Tố, vòng xoay ngựa gỗ có thể làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô, nhưng với Đào Mục Chi thì có hơi chật vật.
Chân hắn quá dài, dù ngựa gỗ có đi lên thì mũi chân hắn vẫn chạm đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT