Hai người nằm ôm nhau trong phòng khám thẳng đến sáu giờ, qua cả giờ tan ca. Chờ Lâm Tố báo với Đào Mục Chi, hắn vậy mà chỉ đơn giản “ồ” một tiếng, sau đó ôm cô từ ghế dài lên, đặt xuống đất.
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố cảm thấy Đào Mục Chi vừa nãy hẳn là ngủ rồi! Hừ! Đừng nói là hắn coi cô thành con gấu ôm để ngủ đó nhé! Thế mà lại ôm cô đến mức ngủ luôn! Cô nhắc hắn đã sáu giờ rồi, hắn vậy mà chỉ “ồ” một tiếng.
Ồ cái gì mà ồ? Hắn cũng phải xin lỗi đi chứ? Cô sắp đói chết luôn rồi đây có biết không hả!
Cứ như thế, Lâm Tố mang theo khuôn mặt phụng phịu không vui theo Đào Mục Chi về nhà.
Bởi vì hôm nay về muộn, nên về đến nhà trời cũng đã tối mịt. Đào Mục Chi vào bếp nấu cơm, Lâm Tố cầm điện thoại nằm trên ghế sô pha vừa suy nghĩ chuyện gọi điện vừa ngắm nghía độc đinh.
Đôi khi vẫn là câu nói đó, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Dù là lúc được Đào Mục Chi ôm, khiến Lâm Tố nhìn thấy hòn đảo nho nhỏ đang ở phía xa mời gọi cô, làm cô lập tức muốn đi gọi điện cho mẹ. Nhưng mà bây giờ không còn nằm trong vòng ôm của Đào Mục Chi nữa, Lâm Tố lại như một con rùa chui tọt về cái mai của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play