So với Đào Kim Dã, Đào Cổ Dã nằm bên cạnh lại như một cái xe tăng nhỏ kêu ê a không ngừng, tay chân nhỏ nhắn thì liên tục đạp vào không khí như một cỗ động cơ vĩnh cửu.
Lâm Tố chào buổi sáng em gái xong thì chuyển sang anh trai. Mẹ vừa quay sang, anh trai cũng giống hệt em gái ôm lấy đầu mẹ bé, sau đó, Lâm Tố: “Á!”
“Đào Cổ Dã! Thả tay ra cho mẹ! Đào Cổ Dã!” Lâm Tố bị Đào Cổ Dã túm được một lọn tóc, nhất thời thu lại dịu dàng mà gào tên Đào Cổ Dã. Nhưng Đào Cổ Dã cũng đâu ý thức được những chuyện này, hai ngày nay thằng bé mới học được nắm đồ vật này kia, mà bắt được nhiều nhất không nghi ngờ gì chính là tóc của Lâm Tố.
Khung cảnh loạn tùng phèo, khiến Đào Mục Chi vốn đang đứng ở cửa phải vội vàng đi tới.
Đầu tiên hắn giữ lấy lọn tóc kia đề phòng Đào Cổ Dã không ý thức được kéo đau cô, một tay còn lại tách mấy ngón tay đang nắm chặt của thằng bé. Không mất quá nhiều thời gian, Lâm Tố đã được giải cứu thành công.
Lâm Tố quay cái đầu rối bù của mình lại nhìn Đào Mục Chi, trong mắt là lên án.
“Ba nó xem thằng quỷ nhỏ này đi, có khác gì con khỉ không hả!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play