Lâm Tố đứng trước cửa, như thường lệ gõ hai cái. Chờ nghe thấy tiếng đáp của Uông Giai Hoa truyền ra, Lâm Tố mới cười mở cửa, gọi một tiếng.
“Chào buổi sáng, giáo sư Uông.”
Khả năng giao tiếp của Lâm Tố đã tăng lên không ít, cô thuận tay đóng cửa, sau đó ngựa quen đường cũ đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cái công tắc nói chuyện của Lâm Tố lập tức được bật lên: “Hôm nay lạnh thật đấy, ngồi trong xe còn tốt, vừa đi xuống là gió lạnh thấu đến tận xương.”
Lâm Tố nói xong, giống như nhớ đến cảm giác gió lạnh thấu xương kia, cơ thể khẽ run một cái. Sau đó, chợt nhận ra Uông Giai Hoa đang nhìn mình, Lâm Tố bèn đưa mắt nhìn lại bà, trong mắt là trong suốt lấp lánh, đến nụ cười bên môi cũng tươi tắn rực rỡ.
Hôm nay Lâm Tố mặc một chiếc áo khoác ngoài màu kaki, bên trong là một lớp lót lông dê, kết hợp với quần đen dài. Phong cách ăn mặc này, vừa đơn giản thoải mái lại vừa thời thượng, màu sắc cũng cực kỳ phù hợp với thời tiết mùa đông.
Đối với bệnh nhân tâm lý luôn ở trạng thái khép kín thì phần lớn sẽ lựa chọn mặc tối màu. Trạng thái tâm lý tăm tối, lại kết hợp với quần áo như thế sẽ khiến cả người họ toát ra hơi thở trầm lặng đầy tang tóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT