Lâm Tố giận đến mức không muốn để ý Đào Mục Chi nữa, cô xoay người đi thẳng vào sâu trong con hẻm. Đào Mục Chi đứng trước xe, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô càng lúc càng xa, đến tận khi cô đẩy cổng, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn, Đào Mục Chi giống như vẫn có thể nhìn được ngọn lửa giận phừng phừng trong mắt cô.
Nhìn Lâm Tố vui vẻ đầy sức sống, khóe môi Đào Mục Chi khẽ cong lên, hắn đưa mắt nhìn đến căn nhà trong con hẻm nhỏ của Lâm Tố. Cô đi vào trong, đèn sân lập tức sáng lên. Đào Mục Chi tựa lưng lên thân xe, nhìn tầng hai sáng đèn.
–
Lâm Tố giận đùng đùng đi vào nhà.
Đào Mục Chi chắc chắn có bệnh! Sao hắn lại ghi thù dai như thế chứ! Cũng tại hắn không cho cô uống rượu nên cô mới trách móc hắn hai câu thôi, mà trêu một tí thì có sao? Hắn thế mà hại cô mặt đỏ tim đập đến tận bây giờ. Hơn nữa vì sợ bị mẹ nhìn ra bất thường nên cô còn phải đứng trong sân một hồi cho nhịp tim bình ổn lại.
(*) đúng là có bệnh, bệnh si tình :>>>
Đang đứng như thế, bóng dáng của mẹ đã xuất hiện ở đầu cầu thang, nhìn thấy Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa gọi: “Sao lại không vào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT