Editor: Qing Yun

Xương quai hàm của Diệp Bùi Thiên tương đối kiên nghị, lúc đeo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt thì nhìn có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng khi anh tháo mặt nạ để lộ khuôn mặt nhu hòa thì khí chất lập tức trở nên dịu dàng.

Ánh lửa cam hồng rơi rụng vào đôi mắt mát lạnh của anh, cùng với hàng lông mi dài ngẫu nhiên vỗ nhẹ làm trong mắt như có ngân hà chuyển động.

Khi mới quen nhau, Diệp Bùi Thiên luôn dùng vẻ lạnh lùng để che đậy chính mình, lúc đau cũng tuyệt đối không dễ dàng để lộ, khi yếu ớt luôn sẽ nóng lòng che giấu. Muốn tới gần lại sợ hãi bị thương, khát vọng làm bạn nhưng liên tục kháng cự. Mâu thuẫn mà rối rắm, anh như một con dã thú xù lông, mỗi một khắc đều đề phòng những kẻ có thể mang đến tổn thương cho anh bất cứ lúc nào.

Mấy ngày nay ở bên nhau rõ ràng anh đã mềm mỏng đi rất nhiều, chỉ cần ngồi bên cạnh Sở Thiên Tầm là cơ bắp căng chặt của anh sẽ thả lỏng theo bản năng, bị thương thì sẽ nói, trong lòng có suy nghĩ gì anh cũng sẽ thể hiện ra với thái độ rõ ràng hơn.

Dưới sự dò hỏi của Sở Thiên Tầm, vành tai của Diệp Bùi Thiên hơi đỏ lên, tầm mắt mang theo độ ấm của anh rơi xuống đôi tay của Sở Thiên Tầm.

Ngón tay của Sở Thiên Tầm rất xinh đẹp, nó không phải kiểu mềm yếu không xương truyền thống mà là cân xứng nhỏ dài, đường cong ở đầu ngón tay tuyệt đẹp. Hiện giờ ngón tay ấy đang nắm chặt một thanh đoản đao màu đen, được màu đen tôn lên trắng nõn lạ thường.

Cô nhanh nhẹn lấy thịt động vật đã được nướng chín xuống.

“Hôm nay lòng anh hơi sợ khi ở trong thế giới kia.” Diệp Bùi Thiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hai chân mình.

“Làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm xoa mỡ trên hai tay, đưa thịt nướng đã cắt cho anh: “Chỗ đó rất tối à?”

Thật ra trong lòng cô thấy hơi buồn cười, cũng thấy ấm áp.

Cô từng thấy người đàn ông này tung hoành ở núi thây biển máu, thấy anh lấy một địch trăm. Trên thực tế trong số những người cô từng gặp, Diệp Bùi Thiên là người đàn ông mạnh nhất không gì sánh nổi.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này đã quen biểu hiện ra vài phần mềm yếu ở trước mặt cô.

Có đôi khi Sở Thiên Tầm sẽ cảm thấy bên cạnh mình có một vua muôn thú uy phong lẫm liệt, nó để lộ cái bụng mềm mại của mình ra để chọc cô vui vẻ, làm cô nhịn được duỗi tay xoa bụng theo ý nó.

“Không, không phải anh sợ tối.” Diệp Bùi Thiên hơi thẹn thùng, anh nhận đĩa thịt nướng nhưng không ăn ngay, ngón tay xoay chiếc đĩa, tiếng nói trầm thấp hơn.

“Anh có rất nhiều kẻ địch, em ở bên anh nên có đôi khi anh thật sự rất sợ mình không bảo vệ được em. Nếu em…”

Tầm mắt của anh rơi vào đống lửa ấm áp, trong mắt lại lạnh lẽo như băng.

Anh không muốn nghĩ tiếp, nhưng anh biết khi A Hiểu nói bắt cô thì trong lòng mình đã bừng bừng lửa giận, đủ để hủy diệt chính mình và toàn bộ thế giới.

Một bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt hơi lạnh của anh đồng thời nâng nó lên.

Sát khí và sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Bùi Thiên lập tức tan rã.

Anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay mà anh mơ ước hồi lâu rơi xuống mặt anh như vậy, nó nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày anh, xúc cảm mềm mại của lòng bàn tay rõ ràng như vậy, chúng nó đảo qua cả khuôn mặt khiến da thịt anh run rẩy suốt một đường, ngón tay ấy vuốt ve đôi môi anh một lại rồi tìm đến sườn mặt, cũng không chịu buông tha cho vành tai nhạy cảm của anh.

Khuôn mặt xinh đẹp kia khẽ cắn môi cúi đầu, hai tròng mắt ngậm nước cong lên, tất cả đều làm anh muốn chết chìm trong đó.

“Bùi Thiên, anh cố chịu thêm một thời gian nữa, em sẽ mạnh lên rất nhanh để không cần anh bảo vệ, cũng có thể cùng anh đối mặt với những kẻ địch đó.”

Diệp Bùi Thiên muốn nói, không phải đâu Thiên Tầm, anh không có ý đó.

Nhưng đầu óc của anh đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí không thể nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc Sở Thiên Tầm đang nói gì.

Thiên Tầm ghé mặt xuống gần như có thể đụng vào trán của anh, bọn họ dựa gần như vậy, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng quét qua da thịt anh như lông chim.

Đôi môi đỏ kia rõ ràng đã gần trong trong gang tấc.

Chỉ thiếu một chút lại chậm chạp không chịu buông xuống làm trái tim anh treo ở nơi đó, vừa chua xót vừa mong chờ.

Sở Thiên Tầm nhìn mặt anh ửng đỏ, tiếng hít thở nặng nề, rõ ràng biết anh rất vội vàng nhưng cô lại lấp lửng không chịu hôn xuống.

Cho đến khi mặt anh đỏ bừng, nhắm mặt dứt khoát kéo cô xuống, chủ động dán đôi môi nóng bỏng kia lên.

Đã đến lúc này rồi, lo lắng băn khoăn gì đó đề bị vứt ra sau đầu, rốt cuộc anh không thể nói ra những lời làm Sở Thiên Tầm tức giận nữa.

Sở Thiên Tầm đáp lại sự nhiệt tình của anh, đẩy anh xuống thảm cỏ.

Cô không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, khi cô ngẩng đầu lên khỏi trạng thái thần hồn điên đảo này thì người nằm trong bụi cỏ vẫn hai mắt mê ly, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nếu không phải đang ở vùng hoang vu nguy cơ tứ phía thì Sở Thiên Tầm cảm thấy có lẽ mình thật sự sẽ làm ra chuyện càng quá mức hơn.

Diệp Bùi Thiên nằm ở nơi đó, tóc bị xoa rối tung, vành tai đỏ rực, yết hầu lăn lộn, bên dưới chính là vòng eo thon và đôi chân dài.

Bản chất Sở Thiên Tầm là người khá kiêu ngạo, nhưng bây giờ cô không thể không cam tâm tình nguyện thừa nhận người đàn ông trước mắt này cực kỳ đẹp, gợi cảm, mê người. Làm cô động lòng, tính tình thay đổi, bắt đầu có suy nghĩ muốn ở bên anh cả đời.

“Bùi Thiên, chúng ta cùng nhau về Xuân thành đi?”

Diệp Bùi Thiên chui ra khỏi bụi cỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Sở Thiên Tầm.

“Hoặc là, em đi sa mạc cùng anh?” Sở Thiên Tầm do dự hỏi.

“Không,” Diệp Bùi Thiên lập tức nói: “Không trở về sa mạc.”

Sở Thiên Tầm rất vui khi nghe vậy, cô nhét thịt nướng vào tay Diệp Bùi Thiên sau đó lột vỏ những hạt dẻ và quả phỉ đã chín, lột đến đâu bỏ hết vào tay Diệp Bùi Thiên đến đó.

“Anh có thể ở cùng em trong dãy nhà ngang kia, em dẫn anh đi gặp bạn thân nhất của em.”

“Khi nào cấp bậc của em tăng cao em có thể đi đến nơi xa hơn cùng anh. Bây giờ anh là cấp mấy? Cấp chín à? Vậy chắc anh phải chờ em hơi lâu đó.”

“Xuân thành rất rộng, muốn mua cái gì cũng có, khi nào về nhà em sẽ mời anh ăn lẩu. Lần này không cần anh làm vì em biết nấu lẩu.”

“Ở Xuân thành có rất nhiều người, mọi người muôn màu muôn vẻ, chỉ cần anh không dùng năng lực ở trong thành thì chắc không bị nhận ra dễ dàng đâu.”

“Nếu bị phát hiện thì rời đi, kiểu gì cũng có cách giải quyết, có phải không anh?”

***

Thỉnh thoảng trong động lại vang lên tiếng lửa tanh tách, Diệp Bùi Thiên cúi đầu ăn những quả được cô bỏ liên tục vào bát mình.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh nhưng trái tim anh lại rất ấm áp.

Thiên Tầm luôn như vậy, lúc nào tinh thần cũng phấn chấn, tràn ngập niềm tin với cuộc sống. Ở bên cạnh cô khiến anh cảm thấy những chuyện khó khăn dường như không còn bi quan khó giải quyết như trước.

Luôn sẽ có cách giải quyết, không cần phải lo lắng.

Em sẽ mạnh hơn, em có thể ở bên anh mãi.

Sở Thiên Tầm nói được một lúc là bắt đầu buồn ngủ, cô chậm rãi nghiêng người sang một bên, gối đầu lên chân Diệp Bùi Thiên rồi ngủ say.

Diệp Bùi Thiên cởi áo khoác cẩn thận đắp lên người cô, anh vươn tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên mặt cô ra, nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ rất lâu.

Cô ngủ rất tùy ý, tư thế thoải mái, hít thở đều đều.

Ngay từ đầu Thiên Tầm đã không quá đề phòng anh, khi hai người dần quen thuộc hơn cô lại càng không đề phòng hơn.

Ánh mắt của Diệp Bùi Thiên trở nên ôn hòa, anh do dự vươn tay, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Sở Thiên Tầm.

Trái tim trong ngực anh vốn dĩ vừa lạnh vừa yếu ớt, bây giờ lại dần dần trở nên mềm mại, kiên cường và dẻo dai.

Đối với anh, tồn tại từng là một loại gánh nặng, nhưng bây giờ mỗi một ngày mới đều làm anh tràn ngập trờ mong.

Có lẽ chỉ có người từng có được ấm áp mới có thể mạnh mẽ từ trong ra ngoài.

Những việc anh từng cảm thấy quá đỗi gian nan, không thể làm được thì bây giờ anh cũng có niềm tin có thể thử đi thay đổi nó.

***

Xuân thành vào mùa Đông lại là mùa náo nhiệt nhất trong năm.

Nhiệt độ không khí ngày một hạ thấp làm việc tìm kiếm đồ ăn bên ngoài không còn thuận lợi như trước, khiến hầu hết mọi người đều ở lại trong căn cứ.

Cũng bởi vậy mà chợ của căn cứ trở nên náo nhiệt vô cùng.

Mấy người đàn ông vừa đến mùa Đông là ăn không ngồi rồi tụ tập nói chuyện phiếm ở tiệm bánh bao nổi tiếng trên phố Đen.

“Theo tôi nếu không phải Hoàn Thánh Kiệt không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc Diệp Bùi Thiên thì vị trí thành chủ này đã không tới phiên Giang Tiểu Kiệt ngồi vào.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi,” bạn của anh ta vội ngăn lại: “Ông còn không biết tính khí của thành chủ Giang à? Chuyện của cậu ta mà ông cũng dám nói.”

“Ầy, tôi nói còn không phải Diệp Bùi Thiên hả, Nhân Ma danh bất hư truyền, một lớp cát là chôn vùi bao nhiêu cao thủ.”

“Chậc chậc, các ông không biết đấy thôi, lúc trước tên sát nhân đó ở chỗ này gặp người là giết, làm cả phố Đen máu chảy thành sông.”

Bà Ngô kéo xe đồng nát đi qua nghe vậy liền phỉ nhổ: “Mấy người trẻ tuổi các anh không thấy tận mắt thì đừng có nói bậy. Cái gì mà gặp người là giết, lúc ấy tôi đứng ở đây, sao không thấy Diệp Bùi Thiên kia gặp người là giết? Hoàn Thánh Kiệt muốn lấy mạng người ta, chẳng lẽ còn không cho người ta đánh trả à.”

Mấy người đàn ông sinh hoạt ở phố Đen sớm đã quen bà Ngô động một cái là mắng chửi cho nên không hề để bụng mà trêu chọc lại.

“Ai nha bà già này, có phải bà hồ đồ rồi không mà lại đi nói đỡ cho Nhân Ma.”

“Tôi có nói bậy đâu, thật ra Diệp Bùi Thiên kia khá tốt, lúc anh ta ở đây thấy tôi già cả nên đã chủ động giúp tôi rất nhiều lần.” Bà ta gọi ông chủ tiệm bánh: “Không tin các anh thử hỏi ông Ngô xem, ông Ngô nói đi.”

Ông Ngô hiền lành đáp lời: “Khá tốt, lần nào mua bánh cũng trả tiền chứ chưa nợ bao giờ. Mua bánh bao còn hào phóng chia cho mấy người ăn xin ở đầu phố nữa.”

Bà Ngô lập tức đắc ý: “Các anh thấy tôi nói không sai chứ.”

“Không thể tin hôm nay lại nghe được chuyện hiếm lạ thế này, xem ra Nhân Ma kia không quá giống lời đồn.”

“Quan tâm anh ta làm gì, ân oán của những ông lớn đó có liên quan gì đến chúng ta đâu.”

Bà Ngô bĩu môi lải nhải kéo xe đồng nát, sườn núi rất dốc, những người trẻ tuổi đó đi qua nhìn thấy cũng chỉ là nhìn, không có một ai chủ động đi tới giúp bà ta một tay.

Bà ta không khỏi nhớ tới người thanh niên đeo mặt nạ trầm mặc ít lời kia, lần nào đi ngang qua anh ta cũng sẽ yên lặng đẩy xe giúp mình một đoạn đường.

Lần cuối cùng gặp nhau, anh ta thậm chí còn cứu mình một mạng, đáng tiếc khi đó mình quá sợ hãi nên không thể nói được một câu cảm ơn.

Bà Ngô trước giờ miệng lưỡi sắc bén, không biết xấu hổ là gì mà cũng không tránh được cảm thấy áy náy.

Có một đôi nam nữ đi qua, cô gái có diện mạo thanh tú, dáng người cao gầy, trên eo đeo song đao. Chàng trai thân cao chân dài, đeo mặt nạ bạc, động tác thoăn thoắt.

Hiển nhiên bọn họ chỉ là người đi ngang qua chứ không phải người sống trong khu phố cằn cỗi này.

Chiếc xe của bà Ngô bị kẹt ở bậc thang, bà ta cố gắng hết sức để kéo nó tiến lên trước. Bỗng nhiên thân xe nặng nề trở nên nhẹ hơn rất nhiều, là người thanh đi qua đã duỗi tay nâng đuôi xe giúp bà ta, anh không nói lời nào mà cứ thế tiếp tục đi thẳng.

“Cảm ơn người trẻ tuổi nhé.” Bà Ngô ở phía sau phất tay kêu to.

Cô gái đi ở đằng trước dừng lại cười nói gì đó rồi duỗi tay sờ mặt người yêu, cô kéo tay anh tiếp tục đi vào đường phố náo nhiệt.

***

Sở Thiên Tầm dẫn Diệp Bùi Thiên đi đến nhà mình, lúc mở cửa trong lòng cô có hơi hối hận.

Cô biết lâu đài của Diệp Bùi Thiên, nơi đó sạch sẽ chỉnh tề, không có bụi bặm.

Còn nhà của cô thì hoàn toàn có thể gọi lại ổ chó.

Nhưng người tới cũng tới rồi, không vào cũng không được. Sở Thiên Tầm cắn răng, căng da đầu đẩy cửa ra kéo Diệp Bùi Thiên vào nhà, làm bộ không nhìn thấy đồ vứt đi chất đống ở góc tường.

Cô luống cuống tay chân thu dọn ra một chỗ sạch sẽ rồi ấn Diệp Bùi Thiên ngồi xuống cạnh bàn, sắc mặt đỏ hồng hiếm thấy.

“Anh mới tới lần đầu, cứ ngồi yên đi, em dọn dẹp một chút rồi lát nữa mình ăn lẩu.” Sở Thiên Tầm xách mấy túi đồ ăn mua được ở dọc đường.

Dường như Diệp Bùi Thiên không chú ý nhà cửa lộn xộn thế nào, tầm mắt của anh dừng ở mấy chậu cây không có trái ngoài cửa sổ và cây ngô đồng ở bên ngoài cách đó không xa.

Chỉ có anh biết anh đã từng lặng lẽ đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ này rồi tưởng tượng mình có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong cửa sổ bao nhiêu lần.

Lúc ấy anh chưa từng nghĩ mình có thể thật sự đi vào nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play