Editor: Qing Yun

Sở Thiên Tầm nhanh chóng chuẩn bị xong nồi lẩu.

Ở thời đại này điện lực đã biến thành thứ xa xỉ, mọi người bắt đầu quay về sử dụng nồi đồng bếp than, chính là kiểu ở giữa có than, xung quanh là nồi nấu nướng.

Đương nhiên Sở Thiên Tầm không có sẵn loại nồi này, cô mua nó sau khi vào thành.

Từ khi quen biết Diệp Bùi Thiên, Sở Thiên Tầm nhận ra mình sống đã tích cực hơn rất nhiều, khi săn bắt ma chủng trên chiến trường cũng nỗ lực gấp bội. Cấp bậc tăng lên, chiến đấu tích cực hơn khiến cho túi tiền của cô trở nên dư dả, cho phép cô đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt có thể bổ sung một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết trong phạm vi thích hợp.

Có lẽ khi trong nhà có người ở bên cạnh cô chờ cô, sẽ nhiệt tình tỉ mỉ chuẩn bị từng bữa ăn cho cô, như vậy cô cũng vô thức tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống, sẽ muốn nỗ lực sống tốt hơn.

Vì Diệp Bùi Thiên không ăn cay nên Sở Thiên Tầm chuẩn bị nồi lẩu hai ngăn, một bên bị sa tế nhuộm đỏ, một bên là chỉ là canh suông nhạt thanh, Sở Thiên Tầm đặt nồi lên cái bàn lùn trên sàn nhà, xung quanh là mấy cây rau xà lách, nấm đông cô, miến, nước nấu lẩu và một đĩa nhỏ thịt tươi khá hiếm lạ.

Mặc dù biết chỉ có nước cốt lẩu và thêm nước trắng nhưng nhìn mặt ngoài cũng coi như bữa tiệc lớn, cuối cùng Sở Thiên Tầm cũng cảm thấy có thể vớt vát lại chút thể diện cho mình được rồi.

Diệp Bùi Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhận bát nước chấm Sở Thiên Tầm pha cho mình.

Anh lấy chiếc đũa chấm nhẹ một chút rồi bỏ vào miệng, sau đó sững sờ vài giây.

Trước khi ma chủng buông xuống, nhà của anh ở vùng duyên hải, người dân ở khu vực đó rất thích ăn lẩu. Khẩu vị của anh hơi đặc biệt, nếu chính anh phối gia vị thì anh thích rải một ít đường trắng. Sở thích nho nhỏ này của anh dù là người trong nhà cũng không biết. Ở trong gia đình kia, không có ai sẽ để ý khẩu vị yêu thích của anh là gì. 

Nhưng Thiên Tầm biết, không chỉ biết còn quen thuộc, đưa cho anh tự nhiên như là hai người ở sống với nhau rất lâu, cho nên cô biết rõ mỗi một sở thích của anh, loại cảm giác này luôn xuất hiện lơ đãng trong cuộc sống.

Lúc ban đầu trong lòng Diệp Bùi Thiên từng âm thầm nghi ngờ khó hiểu. Nhưng đến bây giờ anh đã không muốn nghĩ nhiều nữa, có lẽ thần linh muốn kéo ma quỷ là anh ra khỏi địa ngục nên cố ý ban Thiên Tầm đến bên cạnh anh.

Bởi vì Thiên Tầm, anh thậm chí tin tưởng trên thế giới này có thần tồn tại. Anh không muốn mở miệng hỏi câu nào để tránh những lời nói không nên đó đánh vỡ hạnh phúc mộng ảo này.

Sở Thiên Tầm vội vàng nấu chín đồ ăn, lúc gắp đồ ăn bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên cô mới phát hiện anh đang ngẩn người.

Anh cầm bát đũa nhưng lại không động đồ trong bát, mắt thường thường liếc nhìn Sở Thiên Tầm. Đôi mắt kia rất to, lông mi nhỏ dài, khóe mắt hơi rủ xuống, bị hơi nước nóng hầm hập trên bàn huân nóng làm cho nó bị một tầng sương mù mênh mông ướt át bịt kín.

Bị tầm mắt ướt dầm dề như vậy ngóng nhìn khiến Sở Thiên Tầm có cảm giác người khác cần có mình.

Loại cảm giác bị yêu cầu, bị ỷ lại làm trong lòng cô dần nóng lên.

“Trước kia đừng nói ăn lẩu, chỉ cần có một bữa cơm đứng đắn là đã xem như không tồi rồi.”

Sở Thiên Tầm vừa nói chuyện vừa liên tục gắp măng và nấm hương bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên, đây đều là món anh thích ăn.

“Khi đó em không có bạn bè gì cả, luôn cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ chết ở một góc hoang vu, chẳng những không có ai nhặt xác mà thậm chí còn không có ai biết. Cho nên em siêu sợ chết, lúc chiến đấu có thể tránh là tránh, luôn nghĩ có thể qua một ngày là tính một ngày, lăn lộn mấy năm đến cấp bốn cũng chưa dám đột phá.”

“Nhưng bây giờ không giống trước đây nữa.”

Cô liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, không nói cho hết lời, những lời ấy không cần phải nói ra miệng Diệp Bùi Thiên cũng hiểu.

Bây giờ không giống trước đây, bây giờ có anh, em bắt đầu muốn sống tốt hơn một chút.

Ánh mắt của Diệp Bùi Thiên dần nóng lên, anh đưa tầm mắt cực nóng ấy lưu luyến trên khuôn mặt của Sở Thiên Tầm, trên đôi môi, trên ngón tay. Cuối cùng duỗi tay chống mặt bàn, người dần tiến tới gần, anh chậm rãi nhắm mắt lại khi đến sát gần cô, khuôn mặt ửng hồng.

Sở Thiên Tầm thầm thở dài một hơi, thế này quá đáng yêu, đổi làm người khác cũng không thể chịu nổi.

Cô ôm mặt người đàn ông này, cạy đôi môi của anh ra bắt đầu xâm lấn thế giới của anh, cô luồn ngón tay qua sau cổ nắm lấy tóc sau đầu anh, không cho anh lảng tránh vì thẹn thùng, cô hôn nhuộm ướt đôi môi anh, làm khuôn mặt anh đầy xuân sắc.

Sở Thiên Tầm biết Diệp Bùi Thiên luôn rất nghe lời mình, nhưng anh càng mềm mại bày ra dáng vẻ để cô muốn làm gì thì làm sẽ khiến lòng cô bùng lên ngọn lửa muốn bắt nạt anh, cô biết dù có làm gì anh có lẽ anh cũng không phản kháng.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, sau đó Cao Yến đẩy cửa đi vào.

Cho dù Diệp Bùi Thiên đã mau chóng đeo mặt nạ và ngồi ngay ngắn trước khi cửa mở thì Cao Yến có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này nên vừa liếc mắt một cái là cô ấy biết ngay hai người trong phòng này vừa xảy ra chuyện gì.

“A, xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người tiếp tục.” Cô ấy đóng cửa rầm một cái.

Lúc này Sở Thiên Tầm mới nhớ ra lúc mình rời đi đã nhờ Cao Yến chăm sóc bồn hoa ngoài cửa, cũng cho Cao Yến chìa khóa nhà.

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, cười tủm tỉm mời Cao Yến vào nhà ngồi xuống rồi đưa cho cô ấy một bộ bát đũa.

“Đây là Lâm Phi.” Cô giới thiệu Diệp Bùi Thiên với Cao Yến.

“Đây là chị Yến, Cao Yến, bạn tốt nhất của em.” Cô cũng giới thiệu bạn thân của mình cho Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên ngồi thẳng lưng chào hỏi Cao Yến: “Chị Yến, tôi thường xuyên nghe Thiên Tầm nhắc tới chị.”

Cao Yến không đáp lại ngay, cô ấy nghiêng người nhìn Diệp Bùi Thiên một lượt.

Người đàn ông này đeo mặt nạ làm từ ma khu để che giấu diện mạo, nhưng cái này không sao cả, bây giờ là thời loạn, có người từng bị thương vì chiến đấu, có người vì nguyên nhân đặc biệt nào đó nên đều thích đeo mặt nạ.

Chẳng qua trước nay Thiên Tầm luôn rất lạnh nhạt với đàn ông mà đột nhiên biến mất hơn nửa tháng sau đó thân mật đưa người đàn ông này về nhà, còn chịu bỏ số tiền lớn chuẩn bị bữa tối phong phú làm Cao Yến khó tránh khỏi sinh lòng cảnh giác.

Cô ấy nhích lại gần Sở Thiên Tầm, liếc mắt khẽ hỏi: “Bạn trai à?”

Sở Thiên Tầm co quắp hiếm thấy, cuối cùng vẫn cười cho một đáp án khẳng định.

Cô vừa nói những lời này là có thể cảm nhận được rõ ràng Diệp Bùi Thiên đã nhẹ nhàng thở ra, đến bả vai căng chặt cũng thả lỏng.

“Tiểu Lâm đúng không?” Cao Yến cầm bát đũa cùng ăn bên ngăn lẩu cay: “Thiên Tầm nhà tôi chính là người đẹp có tiếng ở khu nhà này, người theo đuổi nó có thể xếp hàng từ đây tới ngoài cửa thành. Nếu nó chọn anh thì anh phải đối xử tốt với nó.”

Cô ấy lặng lẽ hỏi Sở Thiên Tầm: “Đúng rồi, anh ấy là thánh đồ cấp mấy?”

“Anh ấy… Ừm, cấp sáu.” Sở Thiên Tầm suy nghĩ vài giây rồi cho một đáp án thích hợp.

Ở trong Xuân thành, cấp bảy trở lên đều được coi như là đấng bề trên rồi, thành chủ mới Giang Tiểu Kiệt cũng chỉ vừa đến cấp tám mà thôi.

Dù vậy vẫn làm Cao Yến giật mình, cô ấy miễn cưỡng không cho khí thế của mình yếu đi: “Sáu, cấp sáu cũng vô dụng, nếu dám bắt nạt Thiên Tầm tôi tuyệt đối sẽ không cho anh có kết cục tốt.”

“Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ bắt nạt Thiên Tầm.” Diệp Bùi Thiên ôn hòa nói.

Cao Yến thấy Diệp Bùi Thiên có năng lực mạnh và thái độ tốt nên xem như tạm thời vừa lòng, bắt đầu khôi phục bản tính đi đoạt đồ ăn với Sở Thiên Tầm.

Ngày thường Sở Thiên Tầm ăn cơm cùng Diệp Bùi Thiên sẽ làm bộ rụt rè cho thích hợp. Đến phiên ở bên Cao Yến, người chiến hữu sinh hoạt cùng nhau này là lập tức lộ nguyên hình, lấy ra sức mạnh đoạt thức ăn trên chiến trường, đũa trong tay hai người như hóa thành đao chị tới em đi không ai nhường ai.

Sở Thiên Tầm đoạt cho mình rồi còn phải đoạt giúp Diệp Bùi Thiên nên yếu thế rõ ràng.

“Chị Yến, chị kiềm chế chút, đây là lần đầu tiên Lâm Phi tới đấy.”

Cao Yến duỗi tay véo một cái lên tay cô: “Mới vậy đã quẹo tay ra ngoài rồi à?”

Một bữa lẩu ăn vô cùng náo nhiệt, ăn xong Diệp Bùi Thiên liền cuốn tay áo đứng lên thu dọn bát đũa mang ra bồn rửa bát công cộng để rửa.

Hai cô gái đã ăn uống no đủ thì ở lại nghỉ ngơi.

Diệp Bùi Thiên vừa đi khỏi tầm nhìn là tính hóng chuyện trong lòng Cao Yến lập tức bốc lên, cô ấy quay sang đánh mắt với Sở Thiên Tầm.

“Được đấy chứ? Ngày thường nghĩ em thanh tâm quả dục, không gần nam sắc, không ngờ rằng không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay là chuẩn vô cùng.”

Sở Thiên Tầm: “Ảnh thế nào ạ?”

Cao Yến liếc nhìn cô: “Được lợi còn khoe mẽ. Khai thật đi, mùi vị không tồi đúng không?”

Sở Thiên Tầm vừa giận vừa buồn cười trợn mắt nhìn cô ấy.

Sau khi ma chủng buông xuống, tất cả mọi mặt trong cuộc sống đều trở nên khó khăn rất nhiều. Nhưng địa vị của phái nữ trong xã hội lại được nâng cao hơn trong thời đại hoàng kim không ít.

Năng lực đặc biệt xuất hiện không phân biệt nam nữ, nữ giới chỉ cần muốn là hoàn toàn có thể bước lên đỉnh cao trên chiến trường giống như nam giới. Tương tự thế, kẻ yếu ở đẳng cấp thấp bất luận nam nữ đều có thể trở thành công cụ thỏa mãn nhu cầu của kẻ mạnh.

Song song với việc địa vị và tiếng nói của nữ giới ở xã hội được tăng cao là tư tưởng của nữ giới đã không hề bị xã hội chèn ép và ức chế như thời đại hoàng kim mà họ có thể tự do như nam giới.

Bạn có thể thấy đàn ông tụ tập trên đường thảo luận cô gái nào đó có dáng người nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp. Cũng có thể nhìn thấy mấy người phụ nữ thảo luận anh chàng nào đó vai rộng eo nhỏ, gợi cảm mê người. Đàn ông gặp được cô gái mình yêu thích là sẽ chủ động theo đuổi nhiệt tình, thậm chí sử dụng quyền thế và tiền tài của mình làm đối phương khuất phục. Phụ nữ gặp được người đàn ông mình thích cũng có thể làm như vậy.

Đây là thời đại kẻ mạnh có thể sống được bừa bãi.

Cho nên Sở Thiên Tầm hiểu rõ mùi vị mà Cao Yến chỉ là cái gì.

“Bọn em vẫn chưa tới bước đó.” Sở Thiên Tầm nói: “Anh ấy không ở cùng em, nhưng chắc là sẽ tìm một căn phòng ở đây để ở lại.”

“Vậy hả? Thế đúng là hơi đáng tiếc. Với đôi mắt nhìn đàn ông mấy năm nay của chị thì ảnh chắc chắn là…” Cao Yến tới gần nói thầm vào tai Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm thấy hứng thú: “Sao chị biết được vậy?”

“Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, phải nhìn eo, nhìn chân. Người kia của em tùy hơi gầy nhưng eo chắc chắn là cực phẩm.”

Cao Yến nói xong liền véo một cái vào eo Sở Thiên Tầm, cô lập tức vươn tay véo lại.

Lúc Diệp Bùi Thiên đi lên, hai cô gái vẫn còn đang cười ha ha đùa giỡn.

“Anh vừa mới nói chuyện với hàng xóm đối diện, hy vọng anh ta nhường căn nhà đó cho anh.” Diệp Bùi Thiên chỉ vào căn nhà phía đối diện nhà của Sở Thiên Tầm, căn nhà đó đang mở rộng cửa, chủ nhà là người đàn ông trung niên, hiện tại ông ta đang nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đi, nhìn thấy Sở Thiên Tầm cũng không quên mỉm cười chào hỏi.

Bên trái nhà Sở Thiên Tầm là nhà Cao Yến, bên phải là cầu thang, căn nhà đối diện này coi như là căn gần nhà cô nhất.

Nhưng đối với Diệp Bùi Thiên khoảng cách đó vẫn hơi xa, trên thực tế anh tình nguyện đặt thêm một chiếc giường nhỏ hoặc chỉ cần chiếc chiếu trong nhà Sở Thiên Tầm, nhưng nhà của Thiên Tầm quá nhỏ, mà anh lại không tìm ra lý do ở lại lâu dài.

“Anh đi qua thu dọn một chút.” Anh đè nén cảm giác lưu luyến trong lòng, xách ba lô đi ra ngoài.

Cao Yến nhìn anh rời đi: “Anh ấy ngây thơ quá đi, nói dọn là dọn, chắc chắn vậy hả? Nhưng mà ảnh làm cái ông vắt cổ chày ra nước ở đối diện kia dọn đi nhanh thế kiểu gì vậy?”

Sau đó cô ấy bĩu môi: “Chắc chắn là bỏ không ít ma chủng nếu không gã vắt cổ chày ra nước kia tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy. Bạn trai này của em không phải đại gia ẩn hình có nhiều ma chủng tới mức đủ để hù chết người đấy chứ?”

Sở Thiên Tầm khụ một tiếng, cô nhớ tới một phòng ma chủng bị chôn sâu dưới sa mạc của Diệp Bùi Thiên.

Những ma chủng đó bị đào ra đúng là có thể hù chết người.

Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên Tầm và Cao Yến bưng đồ dùng tẩy rửa đi ra ngoài thì thấy cửa phòng Diệp Bùi Thiên đã mở, trong phòng không có đồ dư thừa, một chiếc giường nho nhỏ được phủ khăn trải giường màu xanh biếc và gối đầu, trên cửa sổ treo tấm rèm cùng tông màu, cửa sổ có mấu bồn hoa giống hoa của Sở Thiên Tầm. Ngoài ra còn có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn đã bày bữa sáng nóng hôi hổi.

Diệp Bùi Thiên ngồi trên cửa sổ, lật xem quyển sách dưới ánh nắng ban mai, thấy hai cô đi ra thì khép sách lại mời Cao Yến cùng ăn bữa sáng.

“Thôi tôi…” Cao Yến muốn khách sáo một chút, không ngờ lại liếc mắt nhìn thấy đồ ăn phong phú ngon miệng trên bàn ăn, cô ấy nuốt nước miếng, lời nói đến bên miệng lại quay trở về: “Thôi tôi ăn luôn cùng hai đứa vậy.”

Nhưng mà sau khi ăn xong một bữa cơm của DIệp Bùi Thiên, lúc đi ra ngoài lập trường của Cao Yến đã hoàn toàn nghiêng về phía anh.

“Em cần phải nắm chặt người đàn ông này, tuyệt đối không được để ảnh bị người khác câu đi mất.” Cao Yến nghiêm túc ra mặt: “Em phải biết rằng thời buổi này muốn tìm một người đàn ông biết nấu cơm là khó khăn cỡ nào, mà có là phụ nữ thì cũng không dễ tìm.”

Sở Thiên Tầm: “Xem ra chỉ một bữa cơm là đã thu mua được chị rồi.”

Cao Yến suy sụp: “Bà nội của chị ơi, năm năm qua chị chưa ăn bữa cơm ra hình ra dáng như thế này đâu.”

“Em nhìn Tiểu Lâm xem, biết nấu cơm, dáng đẹp, túi có tiền, cấp bậc cao, nếu bị mấy cô nàng trong khu nhà này phát hiện thì sẽ bị bu vào như ong mật bu hoa là cái chắc.”

“Ảnh khá tốt.” Sở Thiên Tầm nghĩ anh còn có điểm tốt hơn mà chị không biết, đó là phong cảnh chỉ em mới được thưởng thức.

“Đừng do dự,” Cao Yến nắm chặt ngón tay: “Bắt lấy ảnh, chinh phục ảnh, ăn ảnh sạch sẽ rồi chịu trách nhiệm với ảnh. Sau này đời em sẽ hạnh phúc, chị cũng có thể thường tới hưởng ké.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play