Editor: Qing Yun

Khi sắc mặt A Hiểu trở nên nặng nề thì Diệp Bùi Thiên cũng bắt đầu hành động, anh không xông thẳng về phía trước mà là nhanh chóng chạy sang bên.

Gần như ngay tại lúc anh dừng chân, mặt đất nứt thành hai nửa, có vô số xúc tua màu đen chui ra từ khe nứt đó.

Không đến một giây là có thể nhìn ra hai người đang đánh nhau kia đều là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Khi bọn họ đối đầu, thần kinh cảm giác và ký ức của cơ bắp gần như không cần suy nghĩ là có thể tự làm ra phản ứng.

Diệp Bùi Thiên rút một thanh đao dài màu lam ra chém liền bốn năm nhát về phía những xúc tua đang lao đến từ bốn phương tám hướng, anh nhảy lên cao rồi lao xuống, chĩa mũi đao sắc bén đâm thẳng đến cổ của A Hiểu.

Đây là đao pháp Sở Thiên Tầm hay dùng, ngày nào cũng xem cô chém giết ma vật làm Diệp Bùi Thiên cũng có thể dùng được nó, khi anh chém ra một nhát này, sâu trong lòng anh thậm chí nảy sinh chút ngọt ngào.

Màn đen trên cao hơi run rẩy, nó che giấu A Hiểu đi như ôm ấp anh ta vào lòng.

Gần như cùng lúc đó lưỡi đao của Diệp Bùi Thiên cũng chém đến, vẻ mặt A Hiểu có hơi kinh ngạc, anh ta hóa thành bọt nước tan biến trong ánh đao màu lam.

Diệp Bùi Thiên phát hiện mình đi đến một không gian đặc biệt.

Cảnh vật xung quanh như là được khắc lên một bức tranh cuộn tròn màu đen, nó chậm rãi kéo ra, san bằng, cuối cùng mọi thứ trong thế giới này trở nên ổn định và chân thật. Đất đai màu đen vô biên, tảng đá lởm chởm, không có một cọng cây ngọn cỏ, không có bất cứ sinh vật nào, khắp thế giới yên tĩnh đen kịt không có sự sống, chỉ có đôi mắt màu đỏ kỳ lạ treo cao trên bầu trời phía xa.

“Ở thế giới này, anh không thể thắng tôi được.”

A Hiểu xuất hiện ở cách đó không xa, anh ta vươn hai tay, các kẽ giữa ngón tay bị nứt ra làm máu đen chảy xuống, lập tức có vô số xúc tua chui ra từ nền đất như là ổ rắn trong động lao về phía Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên hừ một tiếng, anh giơ tay làm động tác nắm chặt giữa không trung, hàng trăm hàng ngàn cột đất dâng lên đâm vào cổ rắn đen, trời đất bị đất cát che mờ. Giữa không trung tối tăm, hòn đá màu đen ngưng kết ra một bàn tay to chụp xuống người A Hiểu.

Cơ thể A Hiểu hóa thành ảo ảnh biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện ở một nơi khác.

“Tôi có thể qua lại tự nhiên trong lãnh địa của Tiểu Nghiên, còn anh sẽ bị nhốt trong bóng đêm mãi mãi.” A Hiểu liên tục biến mất rồi lại xuất hiện ở những nơi khác nhau. Ánh sáng ở xung quanh vụt tắt, thay thế vào đó là bóng tối vô biên, dần dần, ngoài đôi mắt đỏ sậm trên trời kia thì không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì ở đây nữa.

Diệp Bùi Thiên đứng ở nơi đó, không thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng hành động của anh đang chậm dần.

“Anh vẫn sợ bóng tối như trước đây đúng không?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, giọng nói ấy đã từng an ủi anh, lôi anh ra khỏi giai đoạn tối tăm nhất của cuộc đời. Nhưng bây giờ nó lại muốn kéo anh trở lại địa ngục lần nữa.

Diệp Bùi Thiên im lặng, ánh đao màu lam vây quanh anh, thỉnh thoảng chiếu ra khuôn mặt của kẻ địch xuất hiện ở những vị trí khác nhau.

Quá tối.

Bóng tối có thể coi là điểm yếu trí mạng của Diệp Bùi Thiên, anh cảm thấy máu trong người đang bắt đầu đọng lại, dị năng không nghe theo ý muốn, thậm chí cả hít thở cũng dần khó khăn hơn.

Không thể ngã ở chỗ này, Thiên Tầm còn đang chờ mình ở bên ngoài. Diệp Bùi Thiên dùng tay trái nắm lấy lưỡi đao, tay phải kéo đao ra, đồng thời kéo ra một đường máu đỏ.

Đau đớn làm anh tạm thời tỉnh táo lại, lưỡi đao dính máu xẹt qua bóng tối, ngay lập tức A Hiểu phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

A Hiểu vội vàng lùi lại mấy bước, anh ta duỗi tay che cái trán, máu đen chảy ra theo khe hở ngón tay, nhuộm đen một nửa khuôn mặt của anh ta.

Vẻ mặt của anh ta trở nên dữ tợn: “Đáng chết, tôi muốn chặt đứt tay chân anh, giữ anh lại bên cạnh tôi giống như bọn chúng.”

Không trung đen đặc bỗng nhiên bị vỡ một đường như là bị ai đó cắt từ bên ngoài, ánh mặt trời lập tức ùa vào, vài chiếc lông chim màu đen xoay tròn rơi xuống trong cột sáng đó.

Đôi mắt đỏ trên bầu trời hơi chuyển động.

A Hiểu dừng động tác, ngửa đầu nhìn vết nứt đang nhanh chóng khép lại trên cao.

“Có một người ở ngoài đang muốn cứu anh. Là một cô gái.”

“Thật là thú vị, chỉ là cấp năm thấp kém vậy mà có thể phá vỡ được cái chắn của Tiểu Nghiên.” Anh ta ngồi xổm trên đỉnh tảng đá, nghiêng đầu cười rộ lên: “Tôi đi kéo cô ta vào, như vậy chắc anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi nhỉ?”

Những lời này còn chưa nói xong thì tảng đá dưới chân anh ta đã nứt toác, mặt đất màu đen bắt đầu vỡ tan sụp đổ, toàn bộ thế giới bị một lực lượng thô bạo lay động, bắt đầu lung lay sụp đổ.

“Anh dám đụng vào cô ấy thử xem?” Tiếng nói trầm thấp truyền ra từ đám đá vụn đang không ngừng dưng lên cao.

Trong đám đất đá mịt mù, A Hiểu nhìn thấy vị đế vương Cát Vàng trong truyền thuyết kia đi về phía mình.

Anh giơ tay điên đảo toàn bộ đất trời, ánh mắt rét căm dừng trên người A Hiểu tựa như đang nhìn một con kiến.



Thế giới bên ngoài lãnh địa, Sở Thiên Tầm đang đối mặt với Tiểu Nghiên.

Khuôn mặt non nớt của bé gái lơ lửng trên không, trên khuôn mặt ngây thơ kia chỉ có sự trống rỗng không hề có tính công kích.

“Vô dụng thôi, chị nên đi đi.”

Cô bé nhìn xuống Sở Thiên Tầm, một con mắt đỏ au, một con mắt trong trẻo, vẻ mặt bình tĩnh không còn hận thù hay vui mừng.

Đan Cầm cũng đến đây, cô ta ngẩng đầu nói: “Tiểu Nghiên, em và A Hiểu dừng tay lại, quay trở về với mọi người đi. Chúng ta né tránh những người đó, đến một nơi yên tĩnh để sinh sống, đừng giết người nữa, được không?”

Cô bé nhìn Đan Cầm, khuôn mặt vô cảm cuối cùng cũng có một chút dao động.

“Chị Đan Cầm quá ngây thơ rồi, bọn họ không bao giờ buông tha cho anh A Hiểu, em chỉ có thể giúp anh trai giết những người đó mới bảo vệ anh trai được thôi.”

Đan Cầm túm chặt cổ áo của chính mình, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương.

Cô ta là một trong những “hộ sĩ” được đưa đến đây sớm nhất, từng tự tay chăm sóc Tiểu Nghiên khi cô bé vừa mới đến căn cứ. Cô ta biết rõ Tiểu Nghiên là cô bé ngây thơ cỡ nào, nhưng bây giờ khuôn mặt nho nhỏ kia đờ đẫn treo ở trên cao, lạnh lùng xử tử từng kẻ xâm phạm.

Sở Thiên Tầm chém mấy chục nhát đao vào vùng tối tăm kia nhưng lưỡi đao dễ dàng xuyên thấu qua hư vô, đồng thời không hề gây được thương tích cho kẻ địch.

Cô thở phì phò, hai mắt nhắm lại.

Bình tĩnh một chút, Sở Thiên Tầm, mày đã từng gặp lãnh địa kiểu này rồi, mày biết phải phá vỡ bằng cách nào.

Muốn phá vỡ nó không thể dựa vào sức lực và dị năng, mà là…

Cô chợt mở hai mắt, trong mắt là ánh sáng cô đọng, tay vung ra chém xuống.

Vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt Tiểu Nghiên, cô bé cúi đầu nhìn thấy cơ thể hư vô của mình bị rách một đoạn, có ánh sáng lập lòe chiếu qua đó.

“Chị… Rõ ràng chị chỉ có cấp năm.” Cô bé kinh ngạc hỏi: “Sao chị có lực lượng tinh thần mạnh thế được?”

Sở Thiên Tầm bình tĩnh nhìn cô bé, chậm rãi tiếp tục chém xuống.

Đối với việc phá vỡ lãnh địa dị giới được xây bởi tinh thần thì người cầm đao phải có được tinh thần đủ vững vàng.

Mặc dù cấp bậc của cô chỉ có cấp năm nhưng trải qua giấc mơ dài dòng làm cô như có thêm một cuộc đời khác, Sở Thiên Tầm đã có thể khống chế tinh thần của mình rất tinh vi, không hề thua kém những cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu hàng đầu.

Tiểu Nghiên bắt đầu di chuyển để né tránh đòn tấn công của Sở Thiên Tầm. Nhưng cô bé đột nhiên dừng lại, kinh ngạc mở to hai mắt, đôi mắt màu đỏ kia chảy ra hai hàng máu, trong người xuất hiện từng miệng vết rách. Cả người cô bé bắt đầu rung lắc nứt toạc, vô số lông chim màu đen bay xuống từ trên cao.

Tiểu Nghiên ngã xuống đất, quay trở về hình thái của loài chim.

Hai người đàn ông lảo đảo xuất hiện từ không gian bị thu hồi.

Tiểu Nghiên giãy giụa bò dậy, mở cánh bảo vệ người đàn ông tóc bạc sau đó biến mất không thấy.

Diệp Bùi Thiên đỡ vai Sở Thiên Tầm, anh nhìn cô một lượt xác định cô bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào lòng, cằm gác lên vai cô, hai tay siết lại ôm chặt cô.



Khi Khổng Hạo Ba tỉnh lại, anh ta nhận thấy mình đã về tới thôn Tiểu Chu.

Anh ta bị thương rất nặng, người mất hết sức lực. Người đeo mặt nạ quen thuộc kia ngồi ở mép giường, thấy anh ta tỉnh thì đỡ anh ta lên rót cho anh ta một cốc nước nóng hổi.

“Lâm Phi, tôi… Những người khác đâu?” Trong lòng anh ta đã đoán được câu trả lời nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

Người ngồi ở bên cạnh nhìn anh ta một lúc lâu mới thấp giọng nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Khổng Hạo Ba đau đớn nhắm mắt, quay mặt sang chỗ khác. Những người bạn của anh ta, ngày hôm qua vẫn còn náo nhiệt tụ họp trong căn phòng này, vậy mà chỉ trong một đêm đã bỏ mạng hết.

Trong lòng anh ta nhét đầy bi thương và ngờ vực, anh ta xốc chăn cố gắng đứng lên, quyết định trở về Sáng Thế.

“Cảm ơn hai người, tôi thiếu anh một cái mạng, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại anh.”



Trong một căn nhà tối tăm kín đáo.

A Hiểu buông cánh tay của Tiểu Nghiên ra, cong lưng tiếp tục bước đi, nhưng còn chưa đi đến mép giường thì anh ta đã không thể chịu được nữa, vội duỗi tay túm lấy khăn trải giường mới làm mình không bị ngã xuống.

“Ha ha ha.” Anh ta ghé vào mép giường bật cười, cố gắng cử động nửa người trên: “Thì ra anh ta gặp được người yêu mình. Anh ta cho rằng cái này gọi là hạnh phúc cho nên mới phản bội chúng ta.”

Tiểu Nghiên đứng ở phía sau anh ta, cô bé nhìn người đàn ông đau đớn ghé vào mép giường, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

A Hiểu muốn đứng lên nhưng đầu gối mềm nhũn nên lại ngã xuống. Da thịt trên tay, trên khuôn mặt anh ta dần héo rút nhăn nheo như vỏ cây, đến cả mấy sợi tóc bạc kia cũng trở nên tối màu khô khốc. Chỉ trong giây lát mà anh ta đã già đi mấy chục tuổi.

Tiểu Nghiên vội vàng đỡ anh ta lên giường, nối các thiết bị duy trì sinh mệnh lên người anh ta.

“Em gom được một ít máu của Diệp Bùi Thiên, em tiêm vào nhé?”

A Hiểu lắc đầu, nhắm đôi mắt vẩn đục: “Đừng lãng phí, lúc không chiến đấu có dáng vẻ thế nào thì có sao?”



Khi Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên rời khỏi thôn Tiểu Chu, bọn họ ngạc nhiên vì thấy Đan Cầm đến đưa tiễn.

Cô ta ăn mặc váy áo giản dị, trên đầu quấn khăn trùm đầu, yên lặng đứng bên cây phong lá đỏ ở đầu thôn.

Cô ta chỉ là một người bình thường không có dị năng nhưng lại đang làm một việc mà phần lớn thánh đồ đều không có dũng khí đi làm.

“A Hiểu đã đi rồi, có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai đến quấy rầy chúng tôi nữa. Bọn họ ai cũng nỗ lực để sống sót, tôi thật sự hy vọng từ giờ bọn họ có thể sống an ổn ở xóm nhỏ này. Tôi muốn cảm hơn hai bạn đã ra tay giúp đỡ tôi lúc ấy.”

Sở Thiên Tầm nắm tay cô ta: “Đan Cầm, cô là người làm tôi phải bội phục.”

Đan Cầm hơi cúi đầu, vươn tay gạt tóc mái ra sau tai: “Tôi đã từng là thành viên của Thần Ái, tàn nhẫn coi bọn họ là vật thí nghiệm không có sinh mệnh.”

“Bây giờ tôi cũng chỉ đang chuộc lại tội lỗi mình từng phạm phải.” Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm: “Tôi không cầu mong xa vời được những người từng bị tổn thương tha thứ, nhưng tôi hy vọng bọn họ có thể tha thứ cho chính mình, thoát khỏi quá khứ, quay lại cuộc sống bình thường.”

Diệp Bùi Thiên im lặng nhìn cô ta một lát rồi lấy một túi ma chủng ra bỏ vào tay cô ta.

“Vất vả, hãy chăm sóc bọn họ.”

Anh nói như vậy rồi không cho Đan Cầm có thời gian từ chối mà quay đầu đi luôn.

“Tạm biệt, nếu có chuyện gì thì đến Xuân thành tìm chúng tôi.” Sở Thiên Tầm đuổi theo anh, vừa đi vừa quay đầu lại vẫy tay.



Đi đường núi suốt một buổi sáng, đến buổi tối, Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên qua đêm ở một hang động nhỏ trong rừng.

Diệp Bùi Thiên vừa mới làm thịt một con thú rừng, anh nhét các loại quả hạt vào bụng nó, bên ngoài thì trét lên một lớp bùn sau đó vùi vào đống lửa để nướng chín.

Sau khi bẻ lớp bùn ra, phần thịt bên trong tỏa hương thơm phức, thịt đã được nướng ngoài giòn trong mềm, cả hang động đều bị mùi thịt thơm lấp đầy.

Mặc dù hôm nay không có tuyết rơi nữa nhưng thời tiết vẫn rất rét lạnh, ở ngoài trời vào thời tiết này, cô chẳng những có thể ngồi ăn thịt no nê bên đống lửa mà còn không cần phải động ngón tay làm bất cứ việc gì.

Sở Thiên Tầm cảm thấy mình sắp bị Diệp Bùi Thiên nuôi phế đi.

Chỉ đơn giản là buổi chiều bọn họ gặp được một con ma vật cấp sáu trong rừng, cô hứng thú bừng bừng xông lên chiến đấu một mình rồi bị một vết thương nhỏ bé không đáng kể nhưng Diệp Bùi Thiên lại kiên trì không cho cô làm gì nữa.

Diệp Bùi Thiên đã chuẩn bị bữa tối xong, bây giờ anh đang ở ngoài xem xét tình huống xung quanh, anh đi một vòng quanh cửa động, trải một lớp cát mỏng ngoài đó, nếu có kẻ địch hoặc là động vật đến gần thì những hạt cát này có thể truyền lại tin tức nhắc nhở có nguy hiểm cho anh.

Còn Sở Thiên Tầm thì chỉ cần ngồi ở trên đống rơm khô ráo, cầm chiếc đùi béo ngậy trong tay, hoàn toàn không phải lo lắng có người đến đoạt phần đồ ăn thơm ngon này với mình.

Mặc dù rất nhiều lúc nhìn có vẻ Diệp Bùi Thiên ỷ lại cô, nhưng Sở Thiên Tầm phát hiện trên thực tế mình mới là người bị anh chiều chuộng tới mức càng ngày càng không rời khỏi anh được.

Diệp Bùi Thiên làm công tác chuẩn bị ở ngoài động xong xuôi mới đội gió lạnh đi vào, anh khom lưng duỗi tay chống vách đá trên đỉnh hang, ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm.

Núi rừng ban đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng bọn họ lại nghe thấy tiếng dã thú gầm vang ở sâu trong rừng.

Bầu trời ngoài cửa động sáng ngời, trăng sáng sao thưa, ngân hà xán lạn.

Bên ngoài càng rét lạnh thì hang động với đống lửa nhỏ càng có vẻ ấm áp thoải mái.

Diệp Bùi Thiên tháo mặt nạ bạc xuống, anh liếc nhìn Sở Thiên Tầm, ánh mắt chuyển đi cố định ở mặt đất bên trái.

Sở Thiên Tầm ăn uống no đủ, tâm trạng rất tốt cho nên rất dễ tính, cô chống má nhìn anh.

“Làm sao vậy? Anh muốn cái gì à?”

Khuôn mặt của Diệp Bùi Thiên lập tức đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play