Editor: Qing Yun

Đi đến trước hai cánh cửa sắt bị phá hủy, bước chân của Diệp Bùi Thiên hơi tạm dừng một giây, nhưng sau đó anh nắm tay Sở Thiên Tầm chậm rãi đi vào hành lang dài hẹp tối tăm.

Hai bên phòng giam dần dần lui về phía sau theo bước tiến của họ.

“Mỗi đêm ở Nga thành anh cũng ở nơi như thế này.” Tiếng nói của Diệp Bùi Thiên vang lên trên hành lang trống rỗng.

“Ở đó nhốt rất nhiều người thú vị. Có một người đàn ông hệ thực vật, lúc nào không có người canh gác là anh ta sẽ vươn vài dây leo ra từ lan can, sau đó nở mấy bông hoa xinh đẹp trêu bé gái ở phòng đối diện của anh, làm cô bé duỗi tay ra hái.”

“Có mấy lần anh ta cũng đưa hoa đến trước cửa phòng của anh, nhưng khi đó tính khí của anh không tốt, không để ý đến anh ta.”

Anh cố gắng nói một ít chuyện còn tính thú vị, giống như là muốn nói cho Sở Thiên Tầm biết cuộc đời của mình không phải chỉ có quá khứ hỗn loạn không ra sao.

“Còn có một thiếu niên, mắt của cậu ấy không nhìn thấy nhưng dị năng của cậu ấy rất đặc biệt, có thể cảm nhận được mọi người ở trong phạm vi nhất định. Nếu có người đến gần là cậu ấy sẽ báo trước cho bọn anh biết. Hình như Thần Ái lợi dụng nghiên cứu phát minh dị năng của cậu ấy để chế tạo khuyển nhân của bây giờ.”

“Sau đó anh nghe nói bọn họ chạy thoát ra ngoài, cũng không biết bây giờ có còn sống hay không.”

Diệp Bùi Thiên rất ít khi nói nhiều như vậy, anh nói suốt dọc đường, Sở Thiên Tầm cũng im lặng lắng nghe suốt dọc đường.

Bọn họ đi tới cuối hành lang lúc nào không hay, chỗ này có hai phòng giam liền kề nhau, chỉ cách nhau một bức tường mỏng.

Diệp Bùi Thiên nghiêng mặt đi, tầm mắt dừng ở hai chiếc giường đối đầu nhau qua bức tường, nơi này thật sự làm anh vừa quen thuộc vừa sợ hãi.

Ở những đêm anh gần như rơi vào điên dại, bên vách tường ẩm ướt thường xuyên vang lên tiếng nói của một chàng trai. Trên thực tế phần lớn thời gian anh đều không nghe rõ người kia nói gì.

Có đôi khi người kia kể về những bộ phim nổi tiếng ngày xưa, hoặc là nói về việc nếu một ngày bọn họ có thể chạy đi thì sẽ báo thù như thế nào, sống một cuộc sống tốt đẹp ra sao.

Khi Diệp Bùi Thiên đau đớn cuộn người dựa vào vách tường trong bóng tối, người kia sẽ gõ tường nhẹ nhàng an ủi anh vài câu, cùng anh thề hẹn sẽ có một ngày mọi người có thể chạy đi.

“Khi chúng ta chạy thoát, tôi sẽ ăn một bữa thật ngon, bắt một con gà rừng nướng lên thơm phức, tốt nhất là đến chỗ nào kiếm chút rượu. Vậy mới là đang sống.”

Tiếng nói của anh ta thường xuyên truyền lại như vậy.

Đến bây giờ Diệp Bùi Thiên cũng không biết người kia trông như thế nào, chỉ biết tên của anh ta là A Hiểu.

Bởi vì không lâu sau phòng bên cạnh trở nên yên tĩnh. Nghe nói A Hiểu đã bị đưa đến căn cứ nghiên cứu khác.

Cuối cùng Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm cũng đi qua hành lang tối om, bọn họ đẩy cánh cửa dẫn ra ngoài.

Ngoài cửa ánh mặt trời sáng sủa, trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời ấm áp ngày Đông rơi xuống người Diệp Bùi Thiên, anh vươn tay chặn lại ánh mặt trời quá mức tươi đẹp này.

Xuyên thấu qua chiếc mặt nạ màu bạc, anh thấy thế giới không hề tăm tối không có ánh sáng, cây xanh tạo ra bóng râm, cỏ mọc xanh um trên đường, chim ưng bay lượn tự do trên bầu trời cao rộng.

Trong lòng Diệp Bùi Thiên có tảng đá lớn đè nặng quanh năm suốt tháng, ép tới mức anh không thở nổi.

Anh vốn cho rằng mình sẽ im lặng chịu đựng cả đời, không thể nào lấy những thứ đó ra kể cho người khác nghe.

Nhưng mà khi anh thử đập vỡ tảng đá này, đào những mảnh nhỏ dính máu ấy ra, anh mới phát hiện hình như nó cũng không khó tới thế, nói ra được câu đầu tiên thì những câu tiếp theo trở nên trôi chảy hơn nhiều.

Khi những thứ kia được lôi dần ra, cảm giác đè ép hết ngày này qua ngày khác cũng chậm rãi tan đi.

Diệp Bùi Thiên quay mặt, bên cạnh anh có một người, người ấy đang nhìn anh dưới ánh mặt trời.

“Xin lỗi.” Anh đột nhiên cảm thấy mình hơi có lỗi: “Để em nghe những chuyện cũ không tốt thế này.”

“Em sẵn lòng nghe chuyện quá khứ của anh, chỉ là em hơi tiếc nuối, nếu có thể xuất hiện ở quá khứ của anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.” Sở Thiên Tầm giơ tay sờ nhẹ khuôn mặt anh: “Nhưng tương lai của anh, chúng ta có thể cùng nhau đi.”

Cánh cửa nặng nề phía sau đóng lại kẽo kẹt, ngăn cách hai người với phía sau hành lang dài tối om kia trong lúc hai người nói chuyện.

Một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đẩy xe đồ ăn đi ra, cô ta đang phân phát đồ ăn cho những người nửa ma hóa hành động không tiện kia. Đây chính là người phụ nữ ở bên cạnh giếng nước đã khuyên nhóm Khổng Hạo Ba đừng đi vào lúc trước.

“Cảm ơn cô Đan Cầm, cảm ơn cô, cô đúng là người tốt.” Người đàn ông có ma khu mọc ở sau lưng, ông ta ngồi trên ghế, ma khu nặng nề làm ông ta cử động rất khó khăn.

“Đừng nói như vậy, đây đều là việc tôi nên làm.” Đan Cầm cúi đầu nhận cái bát không trong tay ông ta, sau đó dùng mảnh vải ướt sạch sẽ lau mặt và cổ bị dính đồ ăn giúp ông ta.

“Nếu trên thế giới này có thêm một ít người lương thiện như cô thì chúng tôi đã không đến mức biến thành thế này. Hôm nay lại có thêm vài người ở bên ngoài đến, tôi khuyên bọn họ rồi nhưng bọn họ vẫn cố chấp muốn đi xuống dưới.”

“Vậy à?” Đan Cầm thở dài, cô ta tiếp tục đẩy xe đồ ăn xuống dưới: “Chúng ta không ngăn được người một lòng muốn tìm cái chết. Chỉ có thể hy vọng bọn họ đừng tìm được hai người kia.”

Cô ta múc một bát mì đặt xuống trước mặt người phụ nữ đang nằm bò trên đất sau đó tiếp tục đi xuống, có người nói cảm ơn cô ta, có người đầu óc đã không còn rõ ràng, chỉ biết la hét giận dữ. Dường như cô ta đã quen với điều điều, vẫn cứ nhanh nhẹn dịu dàng chăm sóc mọi người.

Khi đẩy xe đi ra khỏi căn nhà ở giữa, cô ta nhìn thấy Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên ở ngoài cầu thang.

“Sao lại có người tới nữa?” Đan Cầm dừng bước, bất đắc dĩ liếc nhìn họ: “Đi về đi, chỗ này không có thứ các người muốn tìm đâu.”

Nhìn thấy nhiều người nửa ma hóa mà không bị chết đi, Sở Thiên Tầm bị kinh hãi không nhẹ. Cô thậm chí không biết nên gọi những sinh vật này là ma vật hay là con người.

Một sinh vật nửa người đã hoàn toàn không dính dáng gì tới con người bò qua trước mặt cô.

Sau đó một đứa trẻ trên trán mọc sừng màu bạc chạy vọt ra ngoài, suýt chút nữa là đụng trúng Sở Thiên Tầm.

“Này này, đó là?” Sở Thiên Tầm tránh nó, kinh ngạc không thể tin vào hai mắt mình.

“Thần Ái muốn chế tạo ra máy móc có sức chiến đấu mạnh mẽ như ma vật nhưng vẫn có thể giao lưu và khống chế được như con người. Bị vứt bỏ ở đây đều bị bọn chúng coi là…” Diệp Bùi Thiên nhìn thoáng qua đứa bé kia, anh không thể nói ra bốn chữ ‘sản phẩm thất bại’ được.

Đan Cầm đẩy xe đồ ăn đi qua bọn họ, cô ta ôm đứa bé đặt lên ghế, bưng bát đồ ăn đút từng thìa vào miệng nó.

“Bọn họ đều là con người như chúng ta.” Đan Cầm nói: “Bọn họ đã không thể quay về xã hội loài người được, chỉ có thể sinh sống ở đây, tôi hy vọng hai người rời đi, đừng quấy rầy sự an bình của bọ.”

Đứa bé trai cầm một bông hoa đưa cho Đan Cầm xem: “Chị Đan Cầm ơi, em vừa tới chơi với chị Hoa Hoa, chị cho em cái này.”

Sở Thiên Tầm nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả: “Cô là ai, sao cô lại ở đây?”

Đan Cầm cúi đầu: “Tôi đã từng là hộ sĩ ở đây, những người khác đều đi rồi, tôi chỉ muốn ở lại chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho bọn họ.”

Diệp Bùi Thiên đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn tìm một người ở đây, tên anh ấy có một chữ Hiểu. Mọi người gọi anh ấy là A Hiểu.”

Đan Cầm hơi khựng lại, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn.

“Cô biết anh ấy ở đâu.” Diệp Bùi Thiên nói bằng giọng điệu khẳng định.

“Không, anh ấy đã chết.” Đan Cầm cúi đầu: “Ở đây đã không còn người tên A Hiểu này nữa.”

***

Trong không gian dưới nền đất, các đội viên của Sáng Thế đi trong tầng hầm có không gian rộng lớn, kết cấu phức tạp.



“Thì ra ở đây còn có không gian rộng thế này.”

“Đội trưởng Lưu, sao anh lại biết vậy?”

“Cẩn thận chút, đừng nói chuyện lung tung.” Lưu Hòa Chính đi ở phía trước có vẻ căng thẳng hiếm thấy.

“Không cần phải căng thẳng thế chứ đội trưởng. Viện nghiên cứu này chỉ là một bãi phế tích thôi, chúng ta lục soát một ngày, ngoài những quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ thì có thấy ma vật nào đâu.”

“Lấy lực lượng của đội ta, Khổng cấp tám, Tiểu Phong cấp bảy. Chậc, đặt ở đâu cũng là đội mạnh hết. Dù người hay ma xuất hiện thì cũng không có gì phải sợ. Tôi chỉ không hiểu rõ vì sao hội trưởng lại tống cổ chúng ta tới đây làm việc nhỏ này.”

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, bỗng phát hiện trong bóng tối phía trước có một bé gái mặt mày tái nhợt.

Tập trung nhìn vào mới thấy phía dưới khuôn mặt kia đều là lông chim, những sợi lông màu đen đó gần như hòa vào làm một với màu đen của bóng đêm thế cho nên mới không phân rõ được, cũng làm cho khuôn mặt kia như chiếc mặt nạ lơ lửng giữa không trung.

Lưu Hòa Chính giơ tay lên ra hiệu đề phòng. Các thành viên trong đội lập tức phối hợp ăn ý triển khai đội hình, các chiến sĩ cầm tấm chắn tập kết hết lên phía trước.

Bé gái chậm rãi giang rộng hai cánh, lông chim màu đen dần tan biến, thậm chí là cả khuôn mặt đơn thuần kia, tất cả mọi thứ đều như đã biến mất, chỉ còn lại hắc ám vô tận.

Mũi tên lửa của Khổng Hạo Ba phá không vọt tới nhưng rồi như bị hắc ám cắn nuốt, lặng im biến mất không để lại chút dấu vết, tầng tầng lớp lớp màn che màu đen kéo đến như sóng biển, kích động tràn ra bốn phương tám hướng.

Khi Khổng Hạo Ba hoàn hồn, anh ta đã không còn ở tầng hầm kia nữa.

Xung quanh chỉ còn lại bóng đêm vô tận, mặt đất khô khốc nứt toác, không có bất cứ một ngọn cỏ cây nào ở đây, mấy tảng đá màu đỏ kỳ lạ xuất hiện trên mặt đất nhìn có vẻ rất đột ngột. Trong màn đêm nơi xa có một đôi mắt đỏ treo cao.

Không biết đồng đội bên cạnh đã đi đâu, chỉ còn lại một mình anh ta ở đây.

Đây có lẽ là hệ tinh thần tấn công, Khổng Hạo Ba nghĩ như vậy.

Nhưng trừ khi cấp bậc của đối phương cao hơn mình rất nhiều, hoặc là tinh thần của mình có sơ hở, nếu không mình không nên vô thức rơi vào một thế giới kỳ lạ không có cảm giác chân thực thế này.

“Không phải hệ tinh thần đâu, đây là dị năng hệ không gian, cao cấp hơn hệ tinh thần. Là một thế giới thuộc về Tiểu Nghiên.” Có tiếng nói vang lên phía sau Khổng Hạo Ba.

Khổng Hạo Ba lập tức quay người lại, ở phía sau cách vị trí của anh ta không xa có một người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi trên một khối nham thạch cao ngất, ngũ quan của anh ta đẹp cực kỳ, làn da căng mịn trắng nõn, mái tóc màu bạch kim sáng rực trong đêm.

Anh ta co một chân, một tay chống má cười khanh khách nhìn Khổng Hạo Ba.

“Năng lực của Tiểu Nghiên không liên quan gì đến cấp bậc, chỉ người có tinh thần thật sự cứng rắn mới có thể phá vỡ được không gian này. Đóa hoa được bảo vệ trong nhà ấm như anh có lẽ sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi nếu không có tôi dẫn đường cho.”

“Anh là ai?” Khổng Hạo Ba rút thanh kiếm tùy thân bày ra tư thế đề phòng.

“Ai nha, anh cố ý đến tìm tôi mà lại không biết tôi là người như thế nào à? Hội trưởng Cố Chính Thanh của các anh không nói cho anh hả?” Người đàn ông kia nhướng mày, nụ cười có vẻ khoan dung, anh ta lật xem quyển sổ tay: “Anh xem, ghi chép tỉ mỉ thế này, đến cả cách tìm đến tầng hầm được ghi rất rõ ràng.”

Khổng Hạo Ba nhận ra đó là quyển sổ tay mà đội trưởng Lưu Hòa Chính của bọn họ luôn mang theo bên mình: “Rốt cuộc anh là ai, đồng đội của tôi đâu, anh làm gì bọn họ rồi?”

“Anh có biết không, trong sào huyệt của Tiết Độc giả thường sẽ có một nữ chúa. Nó có thể khiến những người bị nhốt trong đó dần ma hóa, làm con người trở thành Tiết Độc giả giống chúng nó.” Người kia hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Anh ta xé nát quyển sổ tay, ném quyển sổ đã bị xé thành nhiều mảnh lên không trung: “Sau đó có một ngày, Thần Ái phát hiện trong thế giới loài người cũng có một dị năng giả có năng lực tương tự như thế. Người kia chính là tôi. Bọn chúng cầm tù tôi, lợi dụng tôi làm con người ma hóa, chế tạo ra binh khí chiến tranh.”

Cho nên, Thần Ái đã từng cầm tù người đàn ông này mới có thể luyện ra binh lính nửa người nửa ma, trong lòng Khổng Hạo Ba chấn động.

“Nếu các người muốn có được dị năng này, vậy thì tôi sẽ cho các người toại nguyện.”

Người đàn ông cười ha ha, anh ta cử động ngón tay, bàn tay của anh ta bị nứt ra một miệng vết thương, chất lỏng màu đen chảy ra từ đó, nó chảy qua da thịt tái nhợt, nhuộm đen cả bàn tay rồi tiếp tục nhỏ giọt xuống đất.



Mặt đất rung chuyển rạn nứt, vô số chất lỏng màu đen kết thành dạng keo chui ra, những chất lỏng giống xúc tua đó liên tục trồi lên mặt đất, cũng kéo một người bị buộc chặt tay chân giơ lên không trung.

Người này chính là đội trưởng của Khổng Hạo Ba, Lưu Hòa Chính.

Lúc này nét mặt của Lưu Hòa Chính dại ra, hai mắt trợn trừng nhìn lên trên, mồm há to, chất lỏng màu đen trào vào mồm ông ta, kèm theo đó là tiếng ấm ứ không rõ ràng.

Sau lưng và tay chân ông ta bắt đầu mọc ra ma khu sắc nhọn, đó là dấu hiệu của việc bắt đầu ma hóa.

“Dừng tay, mày làm gì ấy vậy hả?” Khóe mắt Khổng Hạo Ba muốn nứt ra, lưỡi kiếm bốc lửa sáng tận trời, ngọn lửa bổ về phía kẻ địch ở đối diện.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||

“Tức giận như vậy làm gì?” Người đàn ông kia nhảy xuống khỏi nham thạch để tránh né: “Không phải ông ta đến đây để tìm dị năng này à, tôi cho ông ta nhấm nháp chút cảm giác bị cưỡng chế ma hóa thôi mà”

Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Đây chỉ là đau đớn mà tất cả chúng tôi đều từng trải qua.”

Khổng Hạo Ba nhanh chóng xông lên vung kiếm chém đứt những xúc tua kia, đón được Lưu Hòa Chính ngã xuống từ trên cao.

***

Một vài người nửa ma hóa hành động không tiện trong tòa nhà này bị vách tường hoặc gia cụ sụp xuống đè lên người.

Đứa bé trai mọc sừng trắng trên đầu nhảy xuống khỏi ghế, nó dùng chiếc sừng đi đâm mặt tường đang đổ nghiêng sang bên để kéo bé gái bên dưới ra.

Đan Cầm không màng chấn động ở hàng hiên để tiến lên hỗ trợ. Cô ta không có siêu năng lực, chỉ có thể dùng bả vai gầy yếu nâng vách tường nặng nề đang đổ xuống.

“Mau, kéo Hoa Hoa ra ngoài.” Cô ta gửi hy vọng vào đứa trẻ nhỏ tuổi kia.

Dù là người thân của những đứa trẻ trong thôn này cũng không muốn tiếp xúc với họ cho nên Đa Cầm không trông cậy vào hai người mang theo dã tâm đến thôn này có thể giúp đỡ.

Nhưng giây lát sau có một cánh tay chống được vách tường trên vai cô ta, chậm trãi nâng vách tường nặng nề kia lên.

“Tôi đỡ rồi, cô kéo người ra đi.”

Sở Thiên Tầm dùng từ người để xưng hô. Nếu những người có vẻ ngoài bị thay đổi này không thể gọi là người thì bọn họ, những thánh đồ có ma chủng trong cơ thể cũng không thể gọi là người được.

Diệp Bùi Thiên ấn hai tay xuống đất, vài giây sau cả tòa nhà đang chấn động đều ổn định lại.

“Anh đi ra ngoài xem, em ở lại giúp đỡ nhé.”

Sở Thiên Tầm gật đầu, Diệp Bùi Thiên nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa sổ.

Giúp đỡ những người khổng lồ có thân hình kỳ lạ và hành động không tiện đi đến nơi an toàn, dù là Sở Thiên Tầm thì cũng mệt tới mức thở dốc.

Đan Cầm nhìn nơi lửa cháy tận trời, đôi chân mày dính vào nhau, cô ta chắp tay chống mặt đất cầu nguyện: “Thần vạn năng, xin người tha thứ cho bọn họ, ban cho bọn họ sự cứu rỗi của lòng từ bi. Bọn họ chỉ không cách nào quên được lòng thù hận nên mới không tìm được đường về.”

“Cô tin thần thế à, cô có từng nhìn thấy những thần linh mà cô sùng bái xuất hiện hoặc dùng phép thuật của họ chưa?” Sở Thiên Tầm ngồi dưới đất hỏi: “Cô xem chúng ta mệt chết khiếp mà có thấy thần giúp đỡ không?”

“Tuy rằng thần không dễ xuất hiện nhưng tôi biết ngài có tồn tại. Ngài tồn tại trong lòng tôi và trong đất trời này.” Đan Cầm nhìn Sở Thiên Tầm, trong lòng cô ta rất cảm kích cô vì cô đã giúp mọi người nên sẵn lòng nói nhiều một chút: “Có thần tồn tại, tôi mới có nơi để cầu nguyện, mới biết nên làm gì để chuộc lại lỗi lầm mình đã phạm phải.”

“Cô muốn chuộc tội gì, rốt cuộc A Hiểu kia là ai?”

Đan Cầm cụp mắt: “A Hiểu, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi, không hề là A Hiểu tôi từng quen.”

***

Trong khe đất bị nứt vỡ, chất keo ngưng ra xúc tua màu đen buộc chặt Khổng Hạo Ba vết thương chồng chất.

“Làm không tồi, phút cuối còn có thể phá vỡ được giới hạn lãnh địa của Tiểu Nghiên,” người đàn ông kia vẫn ngồi ở tảng đá trên đống đổ nát, nhìn anh ta có phần chán chường: “Nhưng mà chậm rồi, đồng đội của anh đều rơi vào tay tôi. Một mình anh có thể làm gì được?”

Khổng Hạo Ba cắn chặt răng, liều mạng giãy giụa không cho những xúc tua đang bò dọc theo cổ chui vào miệng mình.

Tiểu Nghiên – người thân chim mặt người xuất hiện ở phía sau người đàn ông, cô bé dùng cánh đỡ lấy sau lưng anh ta.

“Tiểu Nghiên không phải lo, anh vẫn còn chịu được một lúc nữa.” Anh ta vỗ lên cánh của cô bé, nói nhỏ một câu.

Nhưng rồi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Bùi Thiên xuất hiện ở cách đó không xa.

“Lâm Phi chạy mau. Anh không phải đối thủ của người này.” Khổng Hạo Ba sặc ra máu tươi, khó khăn hét một câu, sau đó xúc tua nhanh chóng siết chặt cổ anh ta, làm anh ta rơi vào hôn mê.

Người đàn ông ngồi trên mặt đất ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Bùi Thiên một hồi rồi cười vui sướng.

“Là Bùi Thiên, tôi đợi anh từ lâu rồi.” Anh ta rất hưng phấn, ngực hơi phập phồng: “Có người gia nhập, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù những kẻ đó, có thể cho mọi người trên thế gian này nếm chịu đau khổ như chúng ta.”

Diệp Bùi Thiên cũng nhìn anh ta, anh chậm rãi gọi ra cái tên của anh ta: “A Hiểu.”

“Đúng vậy, là tôi,” A Hiểu tiến lên hai bước, vươn tay ra với Diệp Bùi Thiên: “Bùi Thiên, có thánh huyết của anh thì chúng ta có thể hợp lực chế tạo ra rất nhiều người nửa ma hóa. Sau đó chúng ta cùng nhau đòi lại công bằng cho mình.”

Diệp Bùi Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày: “Anh làm vậy có khác gì những người đó đâu.”

“Bùi Thiên, anh đang nói gì vậy? Có phải anh quên chúng ta đã từng chịu nhục thế nào à, chúng ta thề muốn báo thù!” Trên cổ của A Hiểu nổi gân xanh, anh ta giơ bàn tay tái nhợt của mình lên: “Chúng ta nên lột da của đám người đó, ngâm bọn chúng trong nước hôi thối, làm chúng muốn sống không được muốn chết không xong!”

Diệp Bùi Thiên nhìn người bạn trước mắt, anh nhìn thấy chính mình của quá khứ trong đôi mắt điên cuồng kia.

Anh nói chậm rãi: “Thần Ái, tôi sẽ tự tay hủy diệt. Nhưng tôi không thể làm giống như bọn chúng, dùng phương thức tôi từng thống hận để đi tổn thương người vô tội khác.”

A Hiểu cười, nụ cười của anh ta thậm chí có hơi dịu dàng, giống như chỉ đang nói lý tưởng trong lòng với người bạn thân.

“Anh sai rồi, chúng ta nên làm mỗi người trên thế giới này đều nếm trải cảm giác bị tra tấn đó, dựa vào cái gì mà bọn họ lại được sống hạnh phúc còn chúng ta lại rơi vào cảnh trời đất không có chốn dung thân, làm mọi người cùng nhau chìm sâu xuống địa ngục mới có thể khiến chúng ta bớt đau khổ, đúng không, Bùi Thiên?”

Diệp Bùi Thiên cúi đầu nhìn tay của mình, đôi tay ấy từng nhuộm đầy máu tươi: “A Hiểu, tôi cũng từng giống anh, điên cuồng hận thù thế giới này, muốn giết chết mọi người. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện, giết chóc cũng không thể bình ổn được mối hận trong lòng tôi, càng giết nhiều kẻ địch tôi càng thấy lòng mình trống rỗng hơn.”

“Trong lúc giết chóc, cái duy nhất tôi có được chỉ có đau đớn và chết lặng, mãi mãi không thể làm mình giải thoát khỏi đau khổ.”

Khuôn mặt hưng phấn của A Hiểu dần lạnh xuống: “Anh thay đổi. Tôi luôn cho rằng anh là đồng bọn hiểu rõ tôi nhất.”

Diệp Bùi Thiên mím môi, anh biết, bọn họ đã không thể thuyết phục được nhau.

Anh nhớ tới ban đêm bị cầm tù ở Nga thành năm đó, người bạn ở phòng bên cạnh này thường xuyên an ủi anh, cùng nói lời vui đùa với anh, nói rằng sau khi có được tự do, anh ta sẽ sống cuộc sống như thế nào.

Nhưng sau khi trải qua những năm tháng dài đằng đẵng bị tra tấn không thành người, có lẽ thiếu niên lòng mang thiện lương năm đó đã không còn nữa.

“A Hiểu, chúng ta gặp phải khốn khổ nhiều năm mới có được tự do, nếu anh trút thù hận nhiều năm tới toàn thế giới, vậy thì anh sẽ phát hiện mình cũng không thể có được vui sướng và tự do, anh tự tay nhốt mình trong địa ngục hắc ám, mãi mãi không được giải thoát.”

“Ha.” A Hiểu nhướng mày, dùng ngón tay chỉ vào ngực mình: “Anh nói cái gì mà vui sướng giải thoát, loại người như chúng ta còn xứng có được vui sướng hả? Tôi thậm chí còn không cảm nhận được mình đang sống, với tôi mà nói, chỉ có máu của kẻ địch mới làm tôi có cảm giác tồn tại.”

“Bùi Thiên, anh thay đổi rồi. Anh đã không phải anh của quá khứ, tôi rất thất vọng về anh.” Ánh mắt anh ta trở nên âm u: “Rốt cuộc tại sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play