Sở Du: “Chị Lam? Chị cuối cùng cũng về rồi, em còn tưởng chị sẽ đi luôn không về chứ?”
Sở Lam tươi cười phủi phủi vai cô, mỉm cười:
“Chị đừng lo, em biết chuyện giữa chị và Trạch Vũ rồi. Chị chỉ là muốn bù đắp cho anh ấy cho nên mới đồng ý lấy anh ấy đúng không? Em đều hiểu. Chị ở cùng Chu Diểu cũng chỉ là thuận theo bản năng. Ở cùng người không yêu chắc hẳn chị thấy bức bối lắm nhỉ?”
Sở Du nói vậy khiến Sở Lam phải sợ hãi, cô không muốn bị người ta hiểu nhầm như vậy, mấp máy môi định giải thích.
Mặt khác Sở Du thấy thế lại đệm thêm: “Trạch Vũ anh nói đi chứ, em nói đúng không?”
Người cũng bị bôi nhọ là Chu Diểu cũng định tiến lên làm rõ chuyện này, nhưng lại bị Chi Dương ngăn lại.
“Không phải chuyện của cậu, cậu chen vào lại biến Sở Lam thành dạng người gì?”
Chu Diểu vì thế mới chịu ngưng lại đứng bên ngoài nhìn.
Còn Tiêu Sở Lam cứ nhìn Trạch Vũ mãi, cho đến khi nhận được câu trả lời.
“Ừ.” Hắn quay đầu đi một cách vô cảm, “Là vợ chồng cũng chẳng thật thà gì, vậy chắc chuyện này có lẽ cô cũng đồng ý.”
Vừa nói Trạch Vũ vừa hất tay, một người đàn ông tiến lên trước đặt lên quan tài của mẹ cô một loại văn kiện.
“Mẹ cô trước khi qua đời muốn tôi ly hôn với cô, tôi cảm thấy đến mức này chắc chúng ta cũng không còn gì nữa.”
“Gia đình cô không còn gì, sau khi ly hôn tôi sẽ để lại cho cô một phần gia sản, sau này cô có thể…”
Những lời sau Sở Lam hoàn toàn không nghe hiểu lời nói của anh nữa.
Cô né tránh chuyện đó đến từ anh, ngu ngốc mỉm cười:
“Trạch Vũ, ba của em đang ở đâu?”
“…”
Trạch Vũ không nói gì, chỉ quay đầu đi.
Cô nhịn không được nắm lấy tay anh.
“Ba em không lý nào lại để mẹ em một mình, ông ấy yêu mẹ em nhiều như thế, rốt cuộc là ông ấy đang ở đâu?”
Cô vẫn còn giữ lại chút hi vọng nhỏ nhoi ở anh, nhưng đối với cô mà nói, Trạch Vũ chỉ trả lại một ánh nhìn đầy lạnh lùng.
Chi Dương tức giận chạy lên trước kéo cô ra, đồng thời tát vào mặt Trạch Vũ.
Sở Du suýt xoa sờ vào khuôn mặt anh.
“Làm chuyện xấu quen rồi, đến lúc thú tội thì bị câm à?”
“Sao không nói đi? Nói cho con bé biết, không chỉ anh hại chết mẹ của con bé còn hại ba con bé phải chịu mức án tù 20 năm? Sao cậu không nói gì đi hả Trạch Vũ?”
Tiêu Sở Lam mất chống đỡ ngã về sau.
“Đi tù 20 năm?”
Chi Dương không đành lòng nhìn cô.
“Chị Dương, ba em mùa đông sẽ đau chân, nếu em không bóp ông không thể đi lại được. Còn có, mùa xuân mưa xuống ẩm ướt toàn thân ông sẽ ê ẩm, ông ấy còn hay bị đau đầu, nếu không có thuốc…”
Tiêu Sở Lam bật khóc nức nở, ngã tới chân quan tài mẹ mình.
“Ông ấy già rồi, sức khỏe không tốt, đã yếu lắm rồi, chị ơi.”
“Sở Lam à…”
Chu Diểu không nhịn được mà tới bên cô vỗ về an ủi.
“Đừng khóc, Sở Lam.”
Trạch Vũ thấy anh lau nước mắt cho cô, bản thân hắn vô duyên vô cớ tức giận, siết chặt nắm đấm.
Hắn tức giận, hắn đã làm gì sai? Hắn chẳng làm gì sai cả, mẹ cô muốn hắn ly hôn, hắn cũng chấp nhận, tha cho cô còn không phải nhân đạo à?
Trái lại Tiêu Sở Lam lại bày ra vẻ mặt như bị bỏ rơi đó trước mặt hắn, nghe về chuyện của Tiêu Chinh lại khóc lóc như trách hắn hại ba cô vậy.
Mua bán người trái phép và tham ô công quỹ là hắn làm à? Rõ ràng là ba cô làm, bị bắt đi chịu tội cũng là do bản thân ông ta làm điều ác trước.
Hắn cũng chỉ góp một phần phanh phui sự thật ấy ra, sao sau cùng ai cũng cho rằng hắn làm sai, đổ lỗi cho hắn?
“Khóc lóc, cô chỉ biết khóc lóc thôi à?”
Trạch Vũ giận lắm, hắn ghét cảm giác này, lúc nào hắn cũng trở thành người sai trong câu chuyện này, vậy có thật sự có người nào hiểu hắn chẳng sai không?
Không một ai.
Ngay cả ánh mắt Tiêu Sở Lam lúc này cũng đang đổ lỗi cho hắn.
Trạch Vũ nghiến răng, đá vòng hoa bên cạnh, sau đó bực mình xỏ tay túi quần bước ra khỏi nhà họ Tiêu.
Chi Dương không nhịn được mà chạy theo.
Chu Diểu cũng muốn ở lại, nhưng khi thấy cuộc gọi của Lâm Phạn, anh không có cách nào phải chạy đi trước.
Trong lòng anh thầm nghĩ Chi Dương sẽ sớm quay lại, nhất định không có chuyện gì xảy ra đâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT