Cô nàng nửa tỉnh nửa mê, giống như có mảnh linh hồn nhập lại thân xác, mở mắt nhìn quanh sự vật ngỡ như thật thật giả giả, cô nhìn bàn tay mình bấm vào nhau.
Thật giống như chẳng có chuyện gì.
Nhưng bản thân Tiêu Sở Lam tự hỏi, liệu có một giấc mơ nào chân thực đến mức khiến nửa đầu ê đau và đôi mắt sưng húp hay không?
Hay dù khóc lóc quằn quại trong một cơn ác mộng, thì những vết hằn đỏ trên tay cũng không giống như là giả.
Cô bần thần nhìn lòng bàn tay một lúc, sau đó tự tát vào mặt mình.
Cảm giác hơi đau rát, nhưng những điều trước mặt lại khiến cô cảm thấy không thật chút nào.
Nếu là thật thì cô phải tan xác, chết rồi mới phải.
Nhưng chuyện trước mắt là sao đây?
Một căn phòng lớn, nắng từ ngoài cửa hắt vào trong phòng chiếu rõ vài hạt bụi đang tung tăng nhảy múa, không khí thinh lặng.
Cảm giác xa lạ này, bình yên đến mức khiến người ta phải lo sợ dè dặt.
Bỗng lúc này lại có tiếng bước chân, bên ngoài có tiếng động khiến Tiêu Sở Lam ngay lập tức phải dùng đôi mắt tò mò nhìn về phía cánh cửa.
Người xuất hiện sẽ là ai?
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, người kia bước tới, cánh cửa mở ra.
“Em dậy rồi à?”
Tiêu Sở Lam trợn trừng mắt, giống như không tin người này có thể xuất hiện trước mắt mình.
“Tại sao chị lại ở đây?”
Người phụ nữ mỉm cười, đi tới xoa đầu cô.
“Sở Lam, lâu rồi không gặp.”
“Em đã gầy đi rất nhiều rồi.”
Tiêu Sở Lam ôm Chi Dương khóc lóc như một đứa trẻ.
“Chị ơi, hức…”
“Tiểu Lam đừng khóc, bao năm rồi sao em vẫn còn như đứa trẻ vậy chứ?”
“Em… em tưởng không bao giờ gặp được chị nữa. Huhu, chị vẫn còn sống thật ư?”
Chi Dương thấy cô đau lòng, nhanh chóng ôm cô vào lòng mình vỗ về.
“Em phải mạnh mẽ lên chứ, đồ mít ướt, lúc trước lần đầu nhìn thấy ống tiêm cũng sợ hãi ôm chị như vậy.”
Chi Dương trước đây là hộ lý bên cạnh chăm sóc cho Tiêu Sở Lam, cách đây hai năm sau khi làm phẫu thuật xong Chi Dương cũng giống như An Kiều biến mất.
Nhà Chi Dương xảy ra hỏa hoạn, chị ta táng thân trong biển lửa, cảnh sát cũng xác định cái xác đã cháy kia là Chi Dương rồi, bỗng nhiên bây giờ chị lại xuất hiện…
“Có phải đây là thiên đường không? Em đã chết rồi đúng không chị?”
Thấy cô hoảng loạn, Chi Dương lại nhẹ nhàng trấn an.
“Không đâu, em hãy bình tĩnh đi, nghe chị nói.”
“Huhu!”
“Em đã ngủ mê ba ngày rồi, không còn nhiều thời gian nữa.”
Tiêu Sở Lam ngẩng đầu, nước mắt ướt nhẹp.
“Mau đi cùng chị, em phải nhanh lên!”
Chi Dương cắn môi.
“Mẹ của em…”
Tiêu Sở Lam mở to mắt, tim lệch mất một nhịp, nắm chặt lấy tay của Chi Dương.
“Bà ấy gọi em về ăn cơm sao? Hihi, em biết mà, bọn họ lại nhớ em rồi đúng không?”
“Đưa em về nhà! Em muốn gặp họ! Mẹ em còn muốn em ly hôn với Trạch Vũ, em nghĩ thông rồi, em sẽ ly hôn với anh ta, em sẽ quay về chăm sóc họ!”
“Dương, chị đưa em về với!”
Sở Lam nắm chặt lấy áo Chi Dương, làm nó nhăn nhúm.
Chi Dương không nói được gì, cởi áo trên người mình đắp lên vai cô.
“Được, đừng khóc, mạnh mẽ lên.”
Sau đó rất nhanh, Tiêu Sở Lam được Chi Dương đưa đến chỗ Hoành Như, đưa cô trở về nhà.
“Ba mẹ ơi, con về rồi đây.”
Cô chạy vội vào trong nhà, lướt qua những tàn hoa trắng, chạy vào đã thấy Chu Diểu đang đứng bên trong.
“Chu Diểu à? Mẹ em đâu?”
Chu Diểu im lặng, bước một bước sang ngang.
Trước mắt cô là một chiếc quan tài, còn có xung quanh nhang khói nghi ngút, bài vị hương quả hiện trước mắt cô.
“Chuyện gì vậy? Mọi người chung tay lừa em đúng không?”
Chi Dương bước vào, đã thấy Tiêu Sở Lam nhào lên người Chu Diểu tra hỏi.
“Mau nói đi! Anh cũng muốn lừa em? Chu Diểu! Mau nói tất cả đều là giả đi!”
Sở Lam đấm vào vai Chu Diểu, cô không tin mẹ cô mới không gặp vài ngày lại trở thành thế này.
“Phải, các người đều lừa tôi! Nếu mẹ tôi chết rồi thì tại sao không có một ai tới viếng chứ?”
Cô lại không biết sau khi gia đình cô phá sản, mấy kẻ làm thân với ba mẹ cô sớm đã cắp đít chạy mất, mấy kẻ đó chạy theo lợi ích khác, đâu còn thời gian để quay lại một nơi chẳng còn cho được bọn họ thứ gì…
Tiêu Sở Lam bật cười, nhưng nước mắt lại nhễ nhại rơi đầy trên đất.
“Haha, em cười rồi, đừng đùa nữa có được không?”
Cả hai người kia đối diện cô như vậy đều im lặng.
“Mau nói đi!” Sở Lam nắm cổ áo Chu Diểu xếch lên. “Anh mà còn im lặng em sẽ đánh anh đấy!”
Sở Lam đấm vào ngực Chu Diểu, vừa đấm vừa khóc.
Cảnh tượng trước mặt, ảnh thờ không một chút lay động, khói hương vẫn tỏa.
Chỉ có tiếng đấm mạnh và tiếng khóc của cô lẫn vào, cho tới khi hoàn toàn chìm vào im lặng.
“Huhu!”
“…”
Tiêu Sở Lam buông bỏ rời khỏi người Chu Diểu, ngồi dựa vào quan tài của mẹ mình.
Cô không dám ngẩng đầu dậy, ôm mặt khóc thút thít.
“Tất cả đều là sự thật sao? Em không chịu nổi… mẹ em huhu!”
Thấy cô đang có dấu hiệu mất bình tĩnh, Chi Dương ngay lập tức sốc cô dậy.
“Không được, Sở Lam! Em không thể làm ra vẻ mặt ấy được!”
“Em không được yếu đuối!”
Tiêu Sở Lam ngước mắt nhìn, cô không tài nào giữ bình tĩnh nổi.
Cô nhớ về ngày hôm đó, khi nghĩ tới điều gã bắt cóc nói,
Mẹ cô vì cô mà chết.
Cô liền không thể giữ bình tĩnh nổi.
“Là em! Hức hức, tất cả đều do em, em không thể…”
Chi Dương không kìm nổi tát thẳng vào mặt cô.
“…?”
Tiêu Sở Lam ôm mặt, sau khi lãnh cú vả như trời giáng, một bên mặt của cô đã ửng đỏ.
Chị ta không nhịn được nhìn cô như thế, quát lên:
“Tiêu Sở Lam em thật vô dụng! Em đổ hết tội lỗi lên đầu mình sao? Em có lỗi sao? Lỗi duy nhất của em là yếu đuối! Là hất hết mọi tội lỗi lên đầu mình đó biết chưa?”
Cô bị Chi Dương ghì mạnh bả vai, chị ta nhìn vào mắt cô hét lên lần nữa:
“Kẻ hại mẹ em nằm đây không phải em! Mọi chuyện ra nông nỗi này là do Trạch Vũ, em nghe chưa? Là Trạch Vũ hại em tan nhà nát cửa, lav Trạch Vũ hại mẹ em chết cũng không có một đám tang tử tế!”
“Cũng là tên khốn đó biến em thành thế này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT