Lâm Phạn uống say, trên bản hắn đều là rượu. Vết thương sau lưng hắn lại nhói lên.

Chính hắn cũng đang nhớ về nó, nhớ về cả người hắn đã yêu đến điên dại.

Lâm Phạn khi đưa ra yêu cầu để Hoành Như quay trở lại bên mình, ông ta thật sự vẫn không hiểu tại sao người phụ nữ ấy thà chết trên bàn mổ cũng không chịu dựa vào mình.

Giá mà Hoành Như chịu từ bỏ Tiêu Chinh, trở về bên hắn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đến mức này.

Có như thế thì Tiêu Sở Lam cũng có thể không phải chịu những điều tồi tệ đó.

Lời cuối đời khi Hoành Như nói với hắn, chỉ có một câu.

“Tôi thật sự căm ghét người sử dụng bạo lực.”

Ông ta thấy nực cười.

Căm ghét? Vậy Tiêu Chinh thì sao?

Kẻ thậm chí còn muốn giết hắn năm đó, vì sao lại được sống hạnh phúc?

Rõ ràng kẻ đã chung tình như hắn vẫn không thể bằng một tên rác rưởi?

“Tiêu Chinh, cậu hôm nay sao lại có nhã hứng rủ tôi với Trạch Liêm leo núi vậy?”

Tiêu Chinh: “Tất cả đều là chủ ý của Trạch Liêm đó.”

Ba cậu bạn, vừa leo vừa nói chuyện rôm rả.

Bỗng Trạch Liêm bật cười.

“Tôi à, thật ra tôi muốn thấy ở độ cao này, con người nếu như ngã chết sẽ như thế nào.”

Lúc đó Lâm Phạn chẳng hiểu gì cả.

Cho tới khi bị đẩy xuống, hắn mới hiểu ra ý nghĩa câu nói ấy là gì.

Khi ấy hắn mới biết, lòng người lạnh lẽo đến mức nào.

Chỉ cần trong một tích tắc, cơn ghen tức có thể khiến những kẻ thân thiết và tin tưởng nhất, tàn nhẫn đến mức…

Chuyện đã qua rồi, Lâm Phạn cũng không còn muốn tính toán nữa.

Ngày hôm ấy ông ta đang ngồi say xưa với đống rượu của ông ta, uống nhiều đến mức ý thức cũng không còn tỉnh táo.

Hôm ấy trời mưa rất lớn, kẻ say kia gặp một người gần như phát điên và một người như sắp chết.

Lâm Phạn khuôn mặt đỏ bừng:

“Con tìm ba có việc gì?”

“À không, việc ta cần hỏi đúng hơn là, cô ta đã chết chưa?”

Chu Diểu quỳ dưới đất, cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ bị thuần phục.

“Ba.”

Lâm Phạn nhếch mép, thở một hơi dài.

“Cuối cùng cũng chịu gọi rồi à?”

Chu Diểu bộ dạng nhếch nhác ôm Tiêu Sở Lam trong lòng, cay đắng nhìn lên, nhưng tinh thần đã cúi đầu trước Lâm Phạn rồi.

“Vâng, con là Lâm Tích Cơ.”

Ông ta nhìn anh và Tiêu Sở Lam, bộ dạng này… ông ta thật sự đoán đúng thật.

“Con đừng nhầm lẫn đó là tình yêu, ta nói con với cô ta không phù hợp, con còn cố gắng dây dưa với cô ta làm gì?”

Chu Diểu ánh mắt kiên định, ôm chặt Tiêu Sở Lam trong lòng.

“Chỉ cần ba bảo vệ Tiêu Sở Lam cẩn thận chu toàn, con nhất định sẽ làm một Lâm Tích Cơ mà ba muốn!”

Chu Diểu không ngại trao đổi tất cả những gì mà mình có để giữ lại người này.

“Ba, con yêu cô ấy, con chắc chắn nếu ba để lại cô ấy, nhất định ba có thể điều khiển con như một con rối!”

Lâm Phạn nhìn Chu Diểu, hắn cười mà không trả lời câu nói đó, chỉ hỏi anh một câu:

“Con có biết mẹ mình là ai không?”

“À không, ta phải hỏi con có biết Tiêu Sở Lam là con do ai sinh ra không?”

[…]

Chi Linh đã bế đứa nhóc kia đi rồi, để lại Tiêu Sở Lam lại một mình.

Cô khi này ngồi với Chu Diểu, gặp chuyện ban sáng và người ban sáng lại cảm thấy rất bồn chồn.

Chu Diểu ngồi trước bàn, thư thái cầm ly cà phê nhâm nhi.

“Anh, em trước đây có quen ai tên Trạch Vũ không? Hay có quan hệ gì đó…”

Chu Diểu nghe được hai chữ Trạch Vũ, lông mày anh liền nhíu lại.

“Sao em lại nhắc về cái người đó?”

Tiêu Sở Lam thấy Chu Diểu sốc, cô cũng không biết chuyện này có gì khiến anh lại cảm thấy khó chịu.

“Sao thế? Anh ta và em có quen nhau thật à? Chuyện mấy năm trước em không còn nhớ nữa, anh cũng biết mà.”

Chu Diểu nhanh chóng phục hội bộ dạng bình thản.

“Không, em chẳng có quan hệ gì với hắn cả.”

Tiêu Sở Lam gật gù, hẳn là vậy, Chu Diểu chưa nói dối cô bao giờ.

“Ừm, em vẫn muốn nhớ lại những chuyện đó, lịch hẹn với nhà thôi miên anh giúp em nhé.”

Chu Diểu thản nhiên gật đầu, gọi người đến cho cô.

“Anh gọi rồi, nhưng trời hôm nay mưa lớn nên có lẽ anh Lịch sẽ đến hơi muộn.”

“Ừm ừm, em biết rồi.”

Tiêu Sở Lam luôn cảm thấy Chu Diểu hôm nay rất kì lạ, từ lúc cô nhắc về cái người tên Trạch Vũ kia.

Nhưng cô không hỏi gì, Chu Diểu sẽ không lừa cô, cô chỉ cần biết điều đó là được.

Chu Diểu quay ra chỗ Lâm Giang, nhìn con trai mình một chút, sau đó nói với Chi Linh:

“Cô đem đứa trẻ về nhà giúp tôi.”

Sau đó đi thẳng ra khỏi nhà.

Đây là nhà mà anh mua cho Tiêu Sở Lam, bọn họ không ở chung với nhau.

Khi này anh bước ra đến cửa, điện thoại anh bỗng rung lên.

Lịch Khương là người gọi cho anh.

Chu Diểu: “Anh đến chưa?”

Lịch Khương: [Ừm, nửa tiếng nữa.]

Chu Diểu: “Biết rồi, tới thì làm việc. Giúp cho Sở Lam vĩnh viễn không thể nhớ lại cho tôi.”

Nói xong Chu Diểu tắt máy, có người liền cầm ô che cho anh đi ra xe.

Nhưng ngay lúc này, anh lại bước nhanh đến trước cổng, không quan tâm người của mình có cầm ô chạy kịp theo mình không.

“Trạch Vũ! Mày chui đến tận đây à?”

Chu Diểu nắm cổ Trạch Vũ, cổ áo anh ta cũng ướt đẫm.

Trạch Vũ có vẻ đã dầm mưa khá lâu, bộ dạng cũng trông rất tả tơi.

“Ai cho mày biết đường tới đây? Lâm Phạn?”

Trạch Vũ không đáp, chỉ nhìn vào đôi mắt đầy tia máu của Chu Diểu:

“Tôi muốn gặp em ấy…”

Chu Diểu tức giận xô ngã Trạch Vũ.

“Ha, đến đây để nói trò hề ấy à?”

“Nực cười, dù mày có chết ở đây, cô ấy cũng không nhớ mày đâu!”

Trạch Vũ nhìn Chu Diểu, trông bộ dạng tự tin cùng căm hận của anh ta, Trạch Vũ thê thảm chỉ nói:

“Hai người đã bên nhau rồi sao?”

Chu Diểu không nói gì, nhếch mép:

“Mày đoán xem?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play