“Cô nghĩ được như vậy, còn không bằng cả người chết nữa.”
Gã bắt cóc nói, hắn lắc đầu, chỉ tay vào cô, hướng đến như mũi giáo:
“Kẻ đã chết khi còn sống khao khát hạnh phúc đến điên được, sống lâu hơn một chút đã là một niềm hạnh phúc vô bờ đối với bọn họ rồi, cô biết không?” Gã gượng cười, “Hừ, còn kẻ như cô khi được sống không khao khát hạnh phúc, đến khi bị dọa giết, lại thản nhiên tiếp nhận giống như chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, cô khi nói bản thân vô giá trị, có phải cũng nghĩ bản thân là thứ rác rưởi cần được loại bỏ không?”
“Cuộc sống của cô thật nhàm chán, cách sống càng nhàm chán.”
Tiêu Sở Lam bị trói chặt, trước mắt cô là khuôn mặt đang lộ ra biểu cảm thương hại, hắn nhìn cô cười, điều đó chỉ khiến cô cảm thấy người đàn ông này lố bịch hết sức.
Nếu gã muốn giết cô thì đã giết lâu rồi, bây giờ đừng nói đạo lý? Thật đáng cười, chắc chắn hắn muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của con mồi thì đúng hơn.
“Nói nhiều như thế, chẳng qua anh muốn tôi la hét sợ hãi, đúng không?”
“Đừng có nghĩ xấu về một kẻ bắt cóc cho tôi như thế, có kẻ nào sống một cách tử tế khi đau lại không biết vùng dậy không? Cô hời hợt quá đó, tôi chỉ nói cho cô biết sống thế nào mới là có ý nghĩa thôi mà.”
“Cô sống còn không bằng kẻ đã chết đó, không nhận ra sao?”
Tiêu Sở Lam thu lại ánh mắt ương bướng, sự nhàm chán lại hiện diện trên mặt cô.
“Cô khao khát cái chết đến nực cười.”
“…”
Phải vậy, Tiêu Sở Lam muốn chết quách đi cho xong.
Vô số lần đối diện với những cơn ác mộng, những suy nghĩ đáng sợ và nỗi đau như dằm găm vào tim, khiến cô vật lộn qua từng ngày một cách cực khổ.
Vô số lần cô ước, bản thân có thể trở lại thành người sắp chết như khi trước, để có thể khao khát sống một cách vô tư, mơ về một hạnh phúc mà không cần phải bận tâm bất cứ một điều gì.
Vô số lần… cô ước có được là chính mình, được làm Tiêu Sở Lam mà thôi.
Nhưng trái tim trong lồng ngực cô, nói cho cô biết rằng.
Ước mơ đó của cô lố bịch một cách đáng thương.
“Vậy nếu không có một ai tới cứu tôi, có phải tôi sẽ chết ở đây không?”
“Đáng để thử?”
Gã trêu đùa, lại lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Không biết là ai, nhưng Tiêu Sở Lam nhất định sẽ không để cho tên đàn ông trước mắt được như ý nguyện, cô quyết định phá đám hắn, khiến cho không một ai cứu cô nữa.
Nhưng gã đàn ông đó như biết trước được suy nghĩ của cô, nhét vào miệng cô một tấm vải.
“Ngoan ngoãn im lặng chứng minh giá trị của mình đi!”
“Ưm ưm!”
Gã có vẻ thích thú lắm, giống như đây mới chính là điều mà gã muốn làm từ nãy tới giờ.
Đầu dây bên kia truyền đến một số âm thanh rè rè, người đàn ông bên kia nhanh chóng đáp lời:
“Alo?”
“Chà, anh Lâm đúng là nhanh nhẹn, không biết anh đã tìm được người phụ nữ của mình chưa?”
“!!!”
“Có lẽ tôi có thể cho anh biết một số thông tin hữu ích lắm đó!”
“Mày là ai?”
“Đừng giận, tôi nghĩ là anh biết rõ hơn ai hết. Tiêu Sở Lam đang trong tay tôi.” Gã cười suồng sã, “Anh có định vứt bỏ cô ấy không? Chồng cô ta nhẫn tâm lắm, còn muốn cô ta chết—”
“Câm miệng!”
Tiêu Sở Lam nhìn gã bắt cóc, thấy gã vui vẻ nói chuyện với một kẻ cô chẳng biết là ai thì gã lại bỗng nhiên bật cười.
Thật giống như con sói già bắt được một miếng thịt ngon chờ được ngấu nghiến.
“Anh Lâm đừng nóng, lỡ như tôi giật mình, kích hoạt quả bom sớm hơn một chút, người của anh sẽ chết banh xác đó!”
“Mày…! Tên khốn!”
“Tòa nhà bỏ hoang phía Tây Nam, anh nhanh chóng tới cứu người nha?”
Tiêu Sở Lam giãy giụa đầy kích động, cô cuối cùng cũng hiểu tên này muốn gì rồi.
Gã không phải muốn cô chết, mà muốn cô cùng chết với cái người họ Lâm kia.
Vẻ mắt tự đắc khi hoàn thành nhiệm vụ của hắn càng khiến cô như muốn điên lên.
Nếu mục đích của bọn họ là vậy, không phảu thật sự như Trạch Vũ nói, kẻ có liên quan đến cô đều không có kết cục gì tốt đẹp?
Tiêu Sở Lam không muốn! Cô không cần biết người họ Lâm kia là ai và tại sao lại bày ra thái độ gấp gáp lo lắng như thế, nhưng cô biết rất rõ, bản thân không thể nào liên lụy đến ai, dù có chết đi chăng nữa thì cô cũng chỉ muốn chết một mình.
Bọn họ dám lấy cô làm trùng để dụ cá cắn câu, cô càng không thể để cho bọn họ toại nguyện.