Tiêu Sở Lam bị trói trên ghế, sau khi bị bắt cô đã ở trong tư thế này mấy ngày.

Trong người cô không có thứ gì, chỉ có một cái túi xách đã bị đám người không rõ là ai lật tung.

“Chà, đây là ai ta? Trạch thiếu đang nổi lên dạo gần đây, chẳng phải chồng cô ư? Tại sao bên cạnh lại là một người khác?”

Tiêu Sở Lam cắn răng, lườm nguýt.

Bọn chúng đang cầm tấm ảnh tốt nghiệp trong túi xách của cô cười đùa cợt nhả.

“Cô gái, dù sao cô cũng không thể thoát, vậy thử nói chuyện với tôi đi. Người phụ nữ chụp với chồng cô là ai vậy?”

Tiêu Sở Lam im lặng không nói, còn ném ra ánh mắt vô cùng không phục.

“Trông không giống cô, là tiểu tam hả?”

Vừa nói câu này, Tiêu Sở Lam đã hét lên:

“Câm miệng!”

“Kì quái thật đấy, tại sao chính thất lại giữ ảnh của tiểu tam đang giữ chồng mình nhỉ?”

Tiêu Sở Lam nghiến răng, cô muốn hét vào mặt gã, nói cho gã biết An Kiều không phải tiểu tam.

Người chụp với Trạch Vũ là An Kiều, tấm ảnh này cô đã gìn giữ rất lâu rồi, đó đều là những người rất quan trọng của cô.

Và việc hắn cười đùa, đặc biệt là một người đã chết, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Trả lại đây cho tôi!”

“Cũng chỉ là một tấm ảnh.” Gã đàn ông đùa cợt, ném tấm ảnh xuống hai chân đã bị trói chặt của cô. “Cũng không có giá trị.”

Tiêu Sở Lam nghe thấy rất bất mãn.

Bọn họ thì biết cái gì? Bọn họ chẳng biết thứ gì cả.

Một tấm ảnh, nhưng Tiêu Sở Lam có mơ cũng không thể có.

Năm đó tốt nghiệp, cô đang nằm trong bệnh viện điều trị, có mơ cũng đừng nghĩ tới việc chụp ảnh.

Vì chức năng hoạt động giảm sút, Tiêu Sở Lam nằm trong bệnh viện, trải qua tháng ngày thuốc men đến chán ngấy.

An Kiều sợ cô tủi thân, cho nên không khoe ra, đây là thứ cô nhân lúc cô bạn không chú ý trộm về.

Cô trân quý nó hơn tất cả mọi thứ mà mình có, hai người quan trọng ấy khiến cuộc sống của cô có thêm màu sắc hơn nhiều.

Đến giờ chỉ còn thứ này là đẹp đẽ, cô làm sao có thể đánh mất nó được?

Vừa nghĩ tới, Tiêu Sở Lam vừa ngẩng đầu lên, nhìn gã côn đồ đang nhơ nhởn trước mặt.

“Tôi chẳng có gì cho anh cả, bắt tôi thì làm gì chứ?”

Gã nhìn cô, khuôn mặt nhếch lên, lại như khinh thường:

“Cô không cần phải nói, giá trị của cô là thế nào bọn này có thể tự định giá. Chưa kể…”

“Có người sẵn sàng trả giá cho cô mà?”

Hắn cầm điện thoại lên, giơ trước mặt cô, cười cười nói:

“Cô muốn tôi gọi cho chồng mình hay anh chàng thích cô?”

Tiêu Sở Lam tối sầm mặt, trước mắt có một điều cô hiểu rõ, đám người này không nhắm vào cô mà nhắm vào những người xung quanh cô.

“Đừng có mơ!”

“Là Trạch Vũ hay Chu Diểu đây?”

“Anh căn bản chẳng biết số của bọn họ! Trong người tôi không có điện thoại, anh đừng có mơ dùng cách ấy để lừa được tôi!”

Tiêu Sở Lam bất mãn gào lên, gọi gì chứ? Dù là gọi cho ai cũng đều có mục đích! Mặc dù không biết Chu Diểu có liên quan gì đến chuyện này, nhưng anh ta cũng không nên dính đến cô.

Ngay cả Trạch Vũ, anh ta cũng sẽ ngay lập tức chê cô phiền phức!

“Ôi chà, cô gái à, không cần phải đến mức ấy đâu.”

“Dù cô không chọn, thì tôi cũng sẽ thử qua hết mà.”

Gã ta cười khà khà, gã từ ban đầu đưa ra đề nghị vốn không phải để cho cô lựa chọn, mà là để thông báo cho cô biết.

“Cô Tiêu, tôi thử gọi cho từng người nhé?”

“Tên khốn! Đừng có làm phiền đến họ!”

“Phải gọi mới biết phiền không chứ?”

Tiêu Sở Lam bất lực giãy dụa, tay chân cô bị trói chặt trên ghế, bất lực nhìn điện thoại hắn dí trước mặt mình chọc tức đang ở màn hình chờ.

“Alo?”

Ngay khi giọng nói phát ra, Tiêu Sở Lam toàn thân đã ớn lạnh, đầu óc quay cuồng lo lắng.

“Chủ tịch Trạch, vợ anh đang ở chỗ tôi.”

“…”

“Anh không muốn đón vợ mình về sao? Không đón thì cô ấy sẽ chết đó!”

Gã cười khẩy, giọng điệu bỡn cợt nhìn dưới chân cô.

“Anh không đưa cho tôi mười tỷ, quả bom dưới chân cô ấy sẽ nổ tung cho xem!”

Tiêu Sở Lam quả thực dưới chân có gắn một trái bom hẹn giờ, là trò mèo của mấy gã bắt cóc.

“Bom? Bắt cóc? Tiêu Sở Lam thuê mày nói vậy với tao à? Hay thằng nghèo hèn Chu Diểu?”

Trạch Vũ bật cười chế nhạo.

“Hôm trước thì nói 5 tỷ, hôm nay lại nói 10 tỷ, các người nói dối không nhất quán gì cả, định che mắt tôi bằng trò đùa vụng về này hay sao?”

Tiêu Sở Lam ngay lúc này mỉm cười nhưng trong lòng lại như đau đớn tột độ.

“Một màn kịch các người tự biên tự diễn, nếu chết được thì chết quách đi!”

Màn hình điện thoại ngắt kết nối, Trạch Vũ nói hết những điều này rồi, cô cũng chẳng còn hi vọng gì nữa.

Không đúng, ngay từ đầu cô đã không nên hi vọng rồi.

“Chà, tàn nhẫn thật ha.”

“Chồng cô chẳng yêu cô chút nào hết vậy?”

“Là anh đánh giá tôi quá cao rồi.”

Tiêu Sở Lam nước mắt chảy xuống, mặt mũi méo xệch.

“Kẻ như tôi chẳng có giá trị gì cả.”

“Loại yêu đương gì đó, cũng không dành cho người như tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play