Idols Champion diễn ra vào giữa tháng giêng, SHEEN có đủ thời gian để đo kích cỡ, chọn lễ phục. Trang phục nam vòng đi vòng lại thì cũng chỉ có mấy kiểu dáng, để tránh đụng hàng chỉ có thể tìm stylist có danh tiếng làm giúp.
Tất nhiên là trước khi thử lễ phục, bọn họ phải đưa Bùi Ôn Hạ đi tái khám.
Đi đông quá sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền phức, cho nên chỉ có Mộ Lăng Thần và Diệp Lạc Dương cùng đi, những người khác tranh thủ lúc rảnh rỗi này, mạnh ai người nấy đi học. Nghỉ nhiều quá cũng không tốt.
Bệnh viện.
Bùi Ôn Hạ nhịn ăn nhịn uống một sáng làm kiểm tra từ đầu đến chân, từ rút máu xét nghiệm cho đến chụp X quang, cái gì có thể đều làm hết.
Mộ Lăng Thần còn cảm thấy nên kiểm tra Gen cho chắc.
Bận bịu đến chiều, vậy là hết một ngày, cậu mới được ăn ít thức ăn lỏng.
Chờ cậu ăn xong, Diệp Lạc Dương mới dắt tay cậu, đi bằng lối khác ra nhà xe: “Anh Lăng Thần đi thăm mẹ cậu rồi, lát nữa sẽ hội hợp với chúng ta.”
Hôm nay Bùi Ôn Hạ được kiểm tra khá nhiều hạng mục nên tinh thần khá uể oải, nếu gặp mẹ sẽ khiến bà ấy lo lắng cho nên cậu định hôm khác lại đến. Không ngờ Mộ Lăng Thần chu đáo như vậy.
“Lạc Dương? Là cậu sao?” Một giọng nữ uyển chuyển vang lên phía sau, làm cậu hơi dừng bước.
Diệp Lạc Dương cũng nghe tiếng gọi quen thuộc, đáp lại: “Là cô à? Có bệnh?”
“…” Nghe giống như đang chửi người ta.
Người phụ nữ nhìn qua chỉ mới đôi mươi, tóc dài xõa sau vai, vóc dáng cân đôi, ăn mặc toàn đồ hiệu, nhìn rất quý phái chứ không dung tục.
Cô gái lắc đầu, giơ túi thuốc trong tay: “Là mẹ tôi, bà ấy có chút bệnh vặt trong người.”
Diệp Lạc Dương cảm thấy bây giờ ngồi trong xe cũng phải chờ Mộ Lăng Thần, chi bằng hàn huyên với người quen vài câu cũng được.
“Bệnh vặt mà phải phiền cả thiên kim đại tiểu thư phải tự tay mua à? Cô hiếu thảo như thế từ bao giờ?”
Bùi Ôn Hạ cảm thấy, cách nói chuyện của Diệp Lạc Dương cứ thiếu đánh, châm biếm kiểu gì.
Cậu nhìn hắn: “Người quen của cậu? Có cần tôi tránh mặt cho hai người trò chuyện không?”
Diệp Lạc Dương lắc đầu, nắm chặt tay cậu không buông: “Cô ấy là Trương Tuyết, thiên kim Trương gia, là…”
Trương Tuyết chìa tay ra trước mặt cậu, thân thiện nói: “Cậu là Bùi Ôn Hạ phải không? Tôi đã xem chương trình Debut của cậu, thật sự rất tuyệt!”
Bùi Ôn Hạ chìa tay trái ra nắm lại tay cô rồi buông ra, không sờ bậy con gái người ta. Thái độ của cậu làm cô cười cười, nói tiếp: “Tôi là Trương Tuyết, vị hôn thê của Lạc Dương.”
Bùi Ôn Hạ ngây ngẩn cả người.
Vị hôn thê? Là có hôn ước với nhau? Đính hôn từ nhỏ?
Tài xế đến hối thúc Trương Tuyết lên xe, cô tiếc nuối để lại số điện thoại mới cho Diệp Lạc Dương, trước khi đi còn dặn dò hắn: “Tuần sau là sinh nhật của tôi, cậu nhớ nể mặt tôi mà tham gia một chút đó nha!”
Diệp Lạc Dương không nói hắn sẽ đến hay không. Tiệc xã giao như là sinh nhật, như là tiệc cưới,…của các hào môn, là dịp để bàn chuyện làm ăn. Hắn đã tránh tham gia rất nhiều lần kể từ khi trở thành Idol.
Rắc rối thật.
Nếu không phải đụng mặt Trương Tuyết ở đây, hắn cũng không khó xử khi không đến.
“Nè.” Bùi Ôn Hạ phục hồi tinh thần, gọi hắn.
Diệp Lạc Dương hơi cúi người, trong một năm qua hắn cũng cao lên không ít, chỉ có cậu là dậm chân tại chỗ: “Sao vậy?”
Cậu thì thào hỏi: “…Cậu sẽ cưới cô ấy sao?”
Diệp Lạc Dương đã từng cùng cậu thảo luận về mẫu phụ nữ lý tưởng. Chắc là hắn thích con gái, sẽ không thay đổi tính hướng.
Hắn ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, nhăn mày suy nghĩ, gật đầu: “Thì, đúng là vậy.”
Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hai nhà môn đăng hộ đối. Giống như hai nhà Bạc, Tần, nhà họ Diệp và Trương cũng ràng buộc lợi ích với nhau.
Diệp Lạc Dương đồng ý hôn sự này cũng vì nghĩ cho bố mẹ, nếu sau này hắn có lưu diễn ở xa, hoặc ra nước ngoài, thì cũng có người bồi bên cạnh bọn họ, không đến nổi cô đơn.
Hắn khó hiểu, a một tiếng, bật cười: “Cậu hỏi chuyện này là muốn…làm phù rể trong hôn lễ của tôi phải không?”
“…”
Hắn nghĩ mình đã đoán đúng: Chúng ta là anh em tốt của nhau, tôi tất nhiên là-"
“Đừng nói nữa.” Cậu cao giọng cắt ngang.
Bùi Ôn Hạ trông có vẻ không cao hứng, hắn đang muốn hỏi tại sao thì Mộ Lăng Thần đã đến rồi.
Cả ba ngồi trên xe câu được câu không trò chuyện, nhưng cậu lại hay lơ ngơ. Hai người kia nghĩ cậu mệt mỏi cho nên cũng không nói gì nữa, cho cậu an tĩnh nghỉ ngơi.
Diệp Lạc Dương vẫn nắm tay Bùi Ôn Hạ, nhiều lần cậu rất muốn rụt lại, nhưng lại tiếc nuối buông tay. Ba người, cậu nên thấy đủ mới đúng, mình quá tham lam rồi.
Cậu muốn níu giữ hơi ấm này, rất muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT