Phóng viên của nhật báo Lạc gia vừa mới bày bán đã bị mua sạch, phụ trách sách báo vội vàng gọi cho nhà in, chuẩn bị in thêm. Từ ngày internet phát triển, báo giấy không mấy ai đọc, hiện tại được người mua lũ lượt gọi điện đến đặt hàng thế này thì cũng là lần đầu thấy.
Trên mạng đã sớm ồn ào nhốn nháo. Fans SHEEN tự tin đi khoe khoang thần tượng nhà mình khắp nơi.
[Vậy là lầu trên không mua báo rồi, trang sau bé Hạ và một mỹ nhân chiếm một khung to luôn!]
[Ể ể??]
[Đã đặt mua, chắc mai mới có T.T!]
Ưu điểm của phóng viên chính là kiên nhẫn, có ngồi què cũng muốn săn được hình ảnh độc đáo. Quả nhiên không lâu sau đó, Bùi Ôn Hạ cùng một người phụ nữ (?) xinh đẹp bước ra khỏi con xe BMW.
Bùi Ôn Hạ bị Mộ Lăng Thần bọn họ làm cho hồi hộp theo, cảm thấy đi ăn mừng cũng nên ăn mặc sang trọng một chút, thế là nhờ Bùi Họa đặt cho một bộ lễ phục vừa người.
Bùi Họa là mỹ nhân có tiếng ở đất Bắc này, đồ mà anh ta chọn, tất nhiên chỉ có tuyệt phẩm.
Mộ Lăng Thần năm người nhìn đến người thương xinh xinh đẹp đẹp như vậy cũng rung động huống chi là những người khác.
[Chẹp, Bùi Ôn Hạ nhan sắc càng ngày càng lên.]
[Lúc đầu em nó gầy gò ốm yếu nhưng nhìn vẫn đẹp đấy thây!]
[Chẳng lẽ chỉ có mình tui thắc mắc người đi cạnh bé Hạ là ai à?]
[Kim chủ của Bùi Ôn Hạ?]
[Khoe ra một chút: Thật ra người đó là đổng sự trưởng của tui!]
[Bùi đổng lên hình rồi?!]
[Ớ??]
[Vậy là chị của bé Hạ á?]
[Ôn Hạ là thiếu gia ngầm???]
[Vậy đứa nào đồn ác nhơn, nói bé Hạ nhà nghèo đi vay nặng lãi bị đuổi đánh?!]
[Đồn bậy hay thiệt vậy?]
[Hình như là bạn thân của bé Hạ nói á!]
[Tui biết đứa đồn nè! Kha Ni Cô!]
[Kha Côn Luân mà??]
[??]
[…]
Fans Bùi liền lùng sục xem Kha Ni Cô Côn Luân là thần thánh phương nào.
…
Vì sắp đến kỳ kiểm tra sức khỏe định kỳ của Bùi Ôn Hạ cho nên bọn anh đặt vé máy bay vào ngày hôm sau, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.
Trên máy bay.
Bùi Ôn Hạ giả ốm mấy hôm, cậu không dám nhìn mặt mấy anh. Không ngờ cậu say rượu xong gan cũng lớn, môi sưng lên cũng là vì hôn, cậu còn tưởng là do rượu cay.
“Ôn Hạ, đói bụng chưa?” Mộ Lăng Thần nhẹ giọng hỏi, có hơi lo lắng. Hôm kia và hôm qua, cậu cũng chỉ ăn cháo.
Tin đồn Bùi Ôn Hạ mượn vay nặng lãi ầm ĩ mấy ngày qua, tất nhiên là Mộ Lăng Thần bốn người cũng có thấy. Nhưng bọn anh sẽ không ép cậu nói gì cả, cư xử như thường.
Khi nào cậu muốn nói, bọn họ đều sẵn sàng nghe.
Nghe anh hỏi han ân cần, cậu có thẹn thùng vì chuyện hôm trước cũng không nỡ phớt lờ anh: “Không đói, nhưng muốn uống nước cam.”
Mộ Lăng Thần liền đi tìm tiếp viên hàng không mua nước.
Bùi Ôn Hạ tựa đầu vào ghế ngồi, thẩn thờ nhìn mây trôi. Thật sự rất muốn cùng các anh xác định quan hệ yêu đương. Nhưng nếu làm vậy, sự nghiệp của bọn họ lẫn cậu sẽ bị ảnh hưởng.
Ý kiến của cư dân mạng cũng không sai, Mộ Lăng Thần và mọi người đều có tài, được công nhận, thắng giải thưởng lớn. Chỉ có cậu, đến cả bài hát solo cũng là nhờ Mộ Lăng Thần sáng tác giúp, một miếng thành tựu cũng không có.
Nếu lần này có thể nhận được một giải nào đó thì tốt quá. Giải thưởng là minh chứng sáng giá nhất cho sự cố gắng, thành công của cậu. Cậu cũng sẽ tự tin hơn nhiều.
Thấy Mộ Lăng Thần đã đi, Kỳ Ân liền chiếm chỗ của anh, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh đang suy nghĩ cái gì thế? Nói nghe chơi đi, em chán quá à!”
“…”
Bùi Ôn Hạ suy nghĩ: “Cậu biết Idols Champion sắp tới không? Quy trình thế nào vậy?”
Cậu cũng ngại mở miệng ra hỏi các anh ấy, cứ nhìn mặt là lại nhớ đến lúc mình đè người ta ra hôn, còn cưỡi lên người.
Xấu hổ muốn chết.
Kỳ Ân gật đầu: “Biết chứ, năm nào em cũng được mời ấy, nhưng mà không có thời gian đi. Bình thường thì hát một vài bài riêng, rồi hát nhóm…”
Cậu tò mò cái khác: “Vậy, cậu có nhận được giải nào không? Người ta cho cúp, huy chương hay là bằng khen?”
Chương trình này khác mới các chương trình khác, nó tổ chức ra là dành để trao giải cho các idol bằng hình thức phát sóng trực tiếp. Sau khi kết thúc hoạt động sẽ bị khóa lại, cho nên muốn tham khảo chỉ có thể tìm nhà đài mở khóa.
Như là để kỉ niệm vinh danh chứ không phải để kinh doanh.
Kỳ Ân đắc ý kể ra: “Là cúp pha lê, em được 3 cái đó nha! Một cái là ca sĩ mới, một cái là xuất sắc của năm, một cái là giọng ca vàng. Anh muốn xem không, em có hình nè.”
Bùi Ôn Hạ gật gật đầu, đưa mặt lại gần: “Muốn, cậu giỏi thật, được 3 luôn.”
Đã quen được người ta tâng bốc nhiều rồi, nhưng mới nghe cậu khen một câu Kỳ Ân đã khoái chí.
Cậu lại chốt một câu làm cậu ta lạnh lòng: “Nhưng bốn người kia giỏi hơn cậu, chắc cũng được không ít cúp đâu ha.”
“…” Kỳ Ân muốn hắc hóa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT