Tâm Tư Của Trùm Trường

chap 4


7 tháng


26

Tôi bối rối, tắt điện thoại tỏ vẻ không hiểu

" Không hiểu à ?"

Cố Diệp nhìn tôi thật sâu.

Sau đó anh ấy nói với tôi trong khi nhìn về phía trước.

"Cậu  biết đấy, gần đây, sương mù trắng kỳ lạ xuất hiện khắp cả nước, không, tôi nên nói là trên toàn thế giới.

"Ngày càng có nhiều người thức tỉnh về siêu năng lực của mình. Một số người có siêu năng lực mạnh mẽ bồn chồn và bắt đầu nghĩ rằng trên thế giới này, kẻ mạnh phải được tôn trọng."

“Bây giờ, những người có năng lực đặc biệt sẽ bị bắt nhằm để quản lý cũng như nghiên cứu"

". Nếu tố cáo một người có năng lực đặc biệt, cậu sẽ có thể nhận được phần thưởng 100.000 nhân dân tệ.”

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Tôi chỉ nói với Tiền Linh Linh rằng tôi có năng lực đặc biệt.

Cô ấy muốn tố cáo tôi và lấy 100.000 nhân dân tệ?

"Nhà của cậu  ở tỉnh Vân Nam cụ thể ở chỗ nào?"

Cố Diệp đưa cho tôi điện thoại di động của anh ấy.

Tôi nhập địa chỉ và thấy rằng quãng đường dài hơn 800 km và mất gần mười giờ lái xe.

" điện thoại di động của anh  pin có đủ dùng tới lúc ấy không?"

Cố Diệp gật đầu: " Có thể."

27

Tôi cứ tưởng Cố Diệp đang giả vờ làm ầm ĩ khi nóng lòng muốn đưa tôi đi cơ.

Cho đến khi dọc đường tôi nhìn thấy có người công khai dùng thần thông để phóng hỏa.

Tôi cũng nhìn thấy một nhóm người chiến đấu bằng sức mạnh siêu nhiên của mình.

Điều tôi không thể tin nhất là vẫn có người ngang nhiên dùng siêu năng lực để tống tiền, cướp bóc trong khu vực dịch vụ!

Cũng may Cố Diệp là người lái xe giỏi, khi thấy có chuyện không ổn, không những không dừng lại mà còn tăng tốc bỏ chạy.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng thế giới có thể thực sự đã khác.

Khi chúng tôi về đến quê tôi thì trời đã tối.

Ngoại trừ đi vệ sinh giữa chừng, Cố Diệp hầu như không dừng lại nghỉ ngơi.

Tôi có thể thấy anh ấy trông hơi mệt mỏi.

Nhưng để đến được nhà, tôi phải đi xe máy tận mười tiếng rồi đi bộ trên đường núi suốt hai tiếng.

Bây giờ chúng tôi mới đi được nửa đường

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Tối nay chúng ta ở khách sạn nhé? Ngày mai lại lên đường  nhé?"

Cố Diệp không có từ chối, hắn nhất định cũng mệt mỏi.

Điều tôi không ngờ tới là anh ấy chỉ muốn một phòng .

Cố Diệp, lúc này anh ấy  còn muốn xúi giục tôi  phạm tội sao?

Này anh bạn của tôi ơi , anh  có biết mình đang đùa với lửa không? !_ tôi cười thầm

28

Nằm trên giường, lòng tôi dâng trào.

Thật là một cơ hội tuyệt vời để hành động.

Thật dễ dàng để làm bất cứ điều gì mà tôi muốn

Ngay lúc đầu óc tôi sắp động đậy, giọng nói  trầm thấp của Cố Diệp vang lên trong bóng tối.

"Hãy bình tĩnh và đừng làm điều gì tệ hơn một con vật."

Tôi sợ đến mức gần như nhảy ra khỏi giường.

Có phải vừa rồi tôi đã vô tình bộc lộ cảm xúc thật của mình không?

Tôi xấu hổ và vô thức bảo vệ mình.

"Tôi không muốn làm gì với anh !"

Không ngờ Cố Diệp lại bình tĩnh đáp lại tôi.

"Tôi biết. Vừa rồi tôi đã nói điều đó với chính mình."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Cố Diệp không hề để ý đến suy nghĩ bẩn thỉu của tôi.

Chờ đã...

Tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Cố Diệp nói vậy là có ý gì? !

Có phải anh ấy đang nhắc nhở anh ấy không được làm điều gì xấu xa hơn một con vật?

29

Cho đến khi Cố Diệp thở đều đặn sau giấc ngủ sâu, tôi còn không nghĩ đến việc anh ta nói câu đó có phải là đang dụ dỗ tôi hay không!

Trưa ngày hôm sau, khi cuối cùng tôi đưa anh về ngôi làng hẻo lánh, anh có chút ngạc nhiên.

"Cậu sống trong một ngôi nhà nhỏ à?"

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy, cha tôi là tộc trưởng. Đừng lo lắng, người trong thôn chúng tôi rất đoàn kết , chúng tôi ở đây an toàn."

Vấn đề là, đây hoàn toàn là lãnh thổ của tôi.

Bây giờ Cố Diệp dù có muốn cũng không thể chạy trốn.

Có lẽ tôi quá tự mãn, Cố Diệp liếc nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.

Khi chúng tôi trở về làng, bố mẹ và họ hàng tôi rất ngạc nhiên và vui mừng.

"Ta nghe nói bên ngoài náo loạn, hôm qua ta định gọi cho con  về, nhưng điện thoại của con liên tục tắt, mẹ con  lo lắng muốn chết, may là con đã trở về."

Tôi đã giới thiệu Cố Diệp với gia đình mình.

Anh họ tôi cười và trêu chọc.

" Hehe , khá lắm em của ta . Lần này đã  mang về một chàng trai mạnh mẽ."

Cố Diệp lập tức liếc nhìn tôi

30

Cố Diệp là một gương mặt mới trong làng.

Sự hiện diện của anh được mọi người trong làng chú ý.

Điều càng không nói nên lời là tôi không biết ai đã tung tin đồn rằng tôi học hành không tốt ở bên ngoài, quan hệ nam nữ hỗn loạn và có thai với Cố Diệp trước khi chúng tôi kết hôn.

Đó là lý do tại sao tôi nóng lòng muốn quay lại và kết hôn!

Tôi đang cầm gậy đi tìm người tung tin đồn, lại nhìn thấy Tiểu Tô, người mà tôi chưa từng gặp mặt, ngượng ngùng đứng trước mặt Cố Diệp, nói gì đó.

Tôi nhanh chóng đi tới.

Tiểu Tô ngọt ngào nói: “Chị Tuệ Mẫn là người lạc quan, vui vẻ và có mối quan hệ tốt với các anh em trong làng."

" Chẳng trách chị ấy lại có một người bạn trai tốt như anh Diệp đây"

". Không giống như tôi, tôi là người nhút nhát và sống nội tâm, tôi chưa bao giờ nói chuyện với các chàng trai."

Tiểu Tô , tiểu trà xanh này công khai tới cướp người tôi  thích đây mà? !

Tôi đang định kéo Cố Diệp đi.

Nhưng Cố Diệp lại thấp giọng lạnh lùng hỏi:

"Ồ? Tuệ Mẫn thân thiết với chàng trai nào?"

Tiểu Tô không nhìn thấy khuôn mặt đen ngòm của Cố Diệp, cố ý làm ra vẻ đáng yêu, bắt đầu đếm ngón tay.

"A Phương ca, A Nguyệt ca... A Cường ca, A Thủy ca... nhiều như vậy, tôi đều đếm không hết."

Tiểu Tô vừa dứt lời, tôi lao tới tóm lấy Cố Diệp và tát Tiểu Tô một cái thật mạnh.

“ Cô ăn ráy nên ngứa mồm à , vừa lừa anh A Thủy yêu đương lại lén lút vụng trộm với anh A Phương."

" Bây giờ còn đến đây ve vãn Cố Diệp? "

"Cô có tin hay không thì tôi sẽ gọi điện đến nhà chồng sắp cưới của cô , báo cho anh Thủy biết....”

"  Chuyện của cô và Anh A Phương?_ tôi cố í nhấn mạnh

Sắc mặt của Tiểu Tô lập tức tái nhợt.

“T-tôi không sợ.”

Nhưng giọng nói của Tiểu Tô vang lên trong tâm trí tôi.

"Chậc chậc chậc, hiếm lắm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tuệ Mẫn quan tâm đến ai đó nhiều như vậy."

" Cô ấy thực sự định phá mình à? Không, mình phải nói trước cho Anh A Thủy trước đã."

Tôi nhìn Tiểu Tô quay người rời đi, tôi ngạc nhiên khi đột nhiên có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Cố Diệp lại vang lên trong đầu anh.

"Anh A Thủy, anh A Phương... Tiểu Tô bảo cậu gọi bọn họ trìu mến như vậy?"

Anh ấy nhìn tôi thật sâu.

Giọng nói của Cố Diệp lại vang lên trong đầu tôi.

"Chỉ trong đêm nay."

31

Cố Diệp tối nay định làm gì?

Anh ấy đã đến lãnh thổ của tôi và vẫn muốn chạy trốn? !

Anh ấy nghĩ rất hay nhỉ!

Có vẻ như tối nay tôi phải hành động!

Tôi cố tình sắp xếp cho Cố Diệp sống trong một tòa nhà  xa xôi.

Lúc đó dù tôi có muốn làm gì đi chăng nữa, dù có hét gãy cổ họng cũng không ai có thể nghe thấy.

Vào  sau bữa tối.

Ban đầu tôi định bí mật theo Cố Diệp để ngăn cản anh ấy trốn thoát.

Không ngờ Cố Diệp lại chủ động tiếp cận tôi.

“ Tuệ Mẫn, buổi tối tôi không nhớ được đường, cậu đưa tôi về nơi tôi ở được không?”

Những điều bất ngờ từ trên trời rơi xuống!

Tôi kìm nén sự phấn khích, giả vờ bất lực rồi lén lút quay về phòng lấy dụng cụ.

Cố Diệp tối nay nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc sẽ trốn thoát.

32

Tôi biết Cố Diệp có thể đọc được suy nghĩ.

Để không bộc lộ cảm xúc thật của mình vì quá phấn khích, cũng như để giảm bớt sự cảnh giác của Cố Diệp, tôi hát trong lòng.

"Đêm nay là một ngày tốt lành, sẽ  trốn không thoát khỏi mỹ nhân..."

Tôi  hát nhầm bài nên đổi lại.

"Hãy nghe tôi và cảm ơn bạn, đêm nay sẽ tuyệt vời vì có bạn..."

Tôi còn chưa hát được mấy chữ, Cố Diệp giật giật khóe miệng ngắt lời tôi.

“ Tuệ Mẫn đêm nay ánh trăng thế nào?”

Tôi nhìn lên trong sự bối rối.

"Đêm nay không có trăng."

Cố Diệp lại hỏi tôi.

“Vậy cậu có biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao không?”

Tôi cau mày bối rối.

"Tôi chắc chắn không biết. Anh  có biết không?"

Cố Diệp lắc đầu.

"Tôi cũng không biết."

Tôi trợn mắt không nói nên lời.

"Vậy anh hỏi cái  vô nghĩa này làm gì?"

Cố Diệp không trả lời tôi, chỉ nhìn về phía trước thở phào nhẹ nhõm.

"đến rồi."

Khi tôi nhìn thấy nó, tôi biết đó là nơi anh ấy sống.

Tôi đưa  anh ấy tới cửa.

Đang lúc hắn đang suy nghĩ nên trốn ở đâu để trông chừng Cố Diệp, nơi nào sẽ ít muỗi hơn, Cố Diệp lại lên tiếng.

"Hôm qua lái xe mệt mỏi, bây giờ toàn thân đau nhức, không còn bao nhiêu sức lực. Cậu có thể vào giúp tôi dọn giường được không?"

Chuỗi bất ngờ gần như đánh gục tôi.

Tôi gật đầu nhanh chóng.

Cố Diệp vừa bước vào , tôi liền khóa trái cửa lại.

33

Cố Diệp hẳn là không chú ý tới tôi vừa khóa cửa.

Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi và nói.

“Tôi đi nghỉ, cậu  đi lấy chăn giùm tôi.”

Tôi từ từ lấy chăn và chiếu trong tủ ra rồi đắp ga trải giường cho anh ấy.

Tôi ậm ừ đắp chăn cho anh ấy , trong đầu đang nghĩ cách làm Cố Diệp choáng váng khi anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Cuối cùng dọn giường xong, tôi quay người gọi Cố Diệp.

Tuy nhiên, họ bất ngờ phát hiện ra anh đang ngồi trên ghế, một tay chống cằm, dường như đang ngủ.

Tôi đã gọi hai lần.

"Cố Diệp... Cố Diệp..."

Anh không trả lời, chắc là anh đã ngủ rồi.

Cố Diệp bây giờ trông giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt.

Tôi vội lấy sợi dây trong túi ra nhưng tay tôi đã chạm phải gậy điện..

Sau khi suy nghĩ hai giây, tôi miễn cưỡng làm choáng anh ta bằng một động tác không cần thiết.

Tôi dùng sợi dây trói anh ta vào ghế.

Trong khoảng thời gian này, nhịp tim của tôi cực kỳ nhanh, tôi nín thở một lúc, chỉ sợ anh ấy sẽ mở mắt và tỉnh dậy giữa chừng.

May mắn thay, anh vẫn im lặng.

Lúc đó tôi mới rảnh rỗi ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh.

Ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống, bao bọc lấy anh, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm tinh xảo.

Lông mi dài dày của anh để lại bóng dáng trên khuôn mặt, đẹp trai đến mức không ai nỡ làm phiền .

Tôi nhìn nó rất lâu.

Khi tỉnh lại, anh chớp mắt và lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm việc này nên tôi không có nhiều kinh nghiệm.

Tuy nhiên, trên thực tế, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy một cách lặng lẽ.

Cảm nhận mùi hương bạc hà mát lạnh dễ chịu tỏa ra từ cơ thể anh khiến tôi rất thỏa mãn.

Bằng không tôi có thể cứ như vậy nhìn anh ấy cả đêm sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play