Tâm Tư Của Trùm Trường

chap 3


7 tháng


18

Linh cảm của tôi sớm trở thành hiện thực.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người mặc áo khoác trắng đã đến lớp.

Hiệu trưởng gọi các học sinh và yêu cầu các học sinh đã thức tỉnh sức mạnh đứng dậy đi theo.

Một số học sinh trong lớp không chịu đứng lên khi được gọi tên, thậm chí còn công khai chất vấn giáo viên chủ nhiệm.

"Chúng tôi sẽ bị đưa đi đâu? Nghiên cứu? Chúng tôi sẽ còn sống để quay về không?!"

Khi những người mặc áo khoác trắng nghe thấy điều này, họ nói một cách hài hước:

“Chúng tôi biết các bạn nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm điều xấu với các bạn."

“Nhưng ngược lại, đây chính là cứu mạng các bạn."

" Có lẽ các bạn không biết, phần lớn người lạm dụng siêu năng lực sẽ nhanh chóng kiệt sức, già đi và chết trong vòng chưa đầy nửa tháng."

"Chúng tôi thực sự nghi ngờ rằng làn sương trắng xuất hiện trước đó là một loại thuốc nội tiết tố nồng độ cao được nghiên cứu bất hợp pháp."

" Nó có thể gây ra những đột biến kỳ lạ ở con người trong một thời gian ngắn."

"Nhưng một khi tác dụng của thuốc hết tác dụng, điều duy nhất các  bạn sẽ phải đối mặt sẽ là cái chết!"

"Chúng tôi sẽ đưa các bạn đi khám và điều trị."

Biểu cảm của tôi thay đổi rất nhiều.

Người thức tỉnh được sức mạnh siêu nhiên sẽ già đi và chết sớm?

Vậy thì Cố Diệp và tôi...

19

Các học sinh trong lớp nghe thấy vậy thì chết lặng, về cơ bản họ rất hợp tác.

Cũng có một số ít, một hoặc hai người không chịu hợp tác dù hiệu trưởng có thuyết phục thế nào đi chăng nữa.

Khi những người mặc áo khoác trắng nhìn thấy điều này, họ cũng không quan tâm lắm.

Họ ra sức cảnh báo trước khi rời đi:

"Đừng sử dụng sức mạnh của mình một cách bừa bãi. Càng sử dụng nhiều, cơ thể bạn sẽ càng nhanh hỏng."

Tôi muốn đi cùng họ, dù sao tôi cũng không muốn một sức mạnh yếu đuối đến mức khiến tôi khó thở.

Tôi vô thức nhìn Cố Diệp.

Anh ấy không hề cử động, thậm chí còn lắc đầu nhẹ với tôi, ra hiệu cho tôi đừng làm loạn.

Tôi lưỡng lự và không đứng dậy.

Trong lớp có hơn chục người đã biểu hiện ra khả năng của mình, hầu hết đều bị bắt đi.

Sau khi ra khỏi lớp, mọi người bắt đầu suy đoán xem sương trắng đến từ đâu và liệu có ai cố ý tạo ra nó hay không.

Nhưng mọi người lại có xu hướng nghĩ rằng ngày tận thế đang đến gần.

Chẳng hạn như cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, sự bùng phát của zombie và thậm chí cả các dạng người ngoài hành tinh khác nhau.

Tôi nghĩ về sức mạnh vô dụng của mình và cầu nguyện rằng đó sẽ không phải là ngày tận thế.

Nếu không thì giữa tôi và cái bia đỡ đạn không có gì khác biệt.

20

Ngày càng có nhiều bạn học trong trường bị bắt đi nhưng không ai trong số họ quay trở lại.

Nhiều người đang trở nên lo lắng.

Họ cũng bí mật che giấu những sức mạnh không thể hiện ra bên ngoài.

Tôi cũng có chút khó chịu.

Điều khiến tôi đau khổ hơn nữa là cảm giác về sự hiện diện của Cố Diệp ngày càng mạnh mẽ trong mắt tôi.

Tôi cảm thấy mình khó có thể kìm nén được ham muốn trong lòng.

Nhưng thỉnh thoảng Cố Diệp vẫn đến gặp tôi để thể hiện sự hiện diện của anh ấy.

Ví dụ như tiết thể dục vừa rồi.

Cố Diệp đang ngồi xổm với miếng thạch cao được bó bột trên tay phải.

Tôi thấy anh ấy trông yếu ớt và lẩm bẩm một mình bên cạnh tôi.

"Mình yếu đến ngồi xổm hai cái cũng không được. Chỉ sợ bây giờ liền đánh một cô gái cũng không được. Ai cũng có thể dễ dàng đẩy ngã mình xuống."

Tôi tin anh ấy thì có mà toi!

Ngay khi nghe điều này, tôi biết rằng Cố Diệp đang dụ dỗ tôi phạm tội lần nữa.

Tôi kiềm chế những tư tưởng xấu xa của mình và cố tình phàn nàn trong lòng.

"Nghe nói nam sinh mà không thể squat được vài cái, có lẽ bị thận hư. Cố Diệp..."

Tôi vẫn chưa nghĩ xong.

Cố Diệp đột nhiên giơ tay trái lên lớn tiếng.

"Thầy! Em muốn làm bài kiểm tra squat lần nữa."

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Cố Diệp nhanh chóng ngồi xổm.

"... 137, 138, 139... 221, 222... Được rồi được rồi! Bạn học Cố Diệp, dừng lại , đừng làm nữa."

" Nói chung con trai chỉ cần thực hiện  80 squats. Bạn đã vượt quá giới hạn quá nhiều!" _ giáo viên nói

Lúc này Cố Diệp mới dừng lại.

Mồ hôi túa ra trên vầng trán mịn màng.

Anh ta không lau mà liếc nhìn tôi một cách lạnh lùng và kiêu ngạo.

Như muốn nói, xem, sức khỏe của tôi tốt biết bao!

21

Tôi tưởng Cố Diệp sẽ mệt quá nên không thể lảng vảng trước mặt tôi trong thời gian ngắn nữa.

Ai biết được, đã đến giờ tan học.

Cố Diệp ngồi ở trước mặt tôi quay lại hỏi tôi.

"Tuệ Mẫn, tay tôi sắp được tháo thạch cao. Khi nào cậu sẽ đi cùng tôi?"

Tôi biết rất rõ rằng anh ấy sẽ cho tôi một cơ hội để làm điều gì đó.

Cố Diệp thật sự cho rằng anh ta gài bẫy là ta  không dám làm gì sao?

Tôi không từ chối và đồng ý đi cùng anh vào cuối tuần.

Cố Diệp, người đã yêu cầu tôi làm điều này.

Cố Diệp và tôi gần đây đã thân thiết hơn.

Có một số tin đồn trong trường.

Hôm đó vừa tan trường, một cô gái có hai bím tóc chặn tôi lại trong một con hẻm.

"Cô  có phải là Tuệ Mẫn không? Hãy thành thật nói cho tôi biết, mối quan hệ của cô với Cố Diệp là gì!"

Tôi biết cô gái này_ Diệp Khuynh hoa khôi của trường đây mà.

Cô ấy đã thích Cố Diệp từ lâu và không ngừng thổ lộ tình cảm với anh  ấy nhưng Cố Diệp lại phớt lờ cô ta.

Trước đây, một cô bé tỏ tình với Cố Diệp , Diệp Khuynh đã chặn cô bé đó ở nhà vệ sinh và bắt nạt.

Tôi biết cô ấy đến đây để gây rắc rối nên tôi đáp lại cô ấy một cách ngây thơ.

“Đó là, ...

Tôi giúp anh ấy cởi quần áo khi tắm, gội đầu và giúp anh ấy lau khô tóc. "

Tôi vừa nói xong.

Khuôn mặt của Diệp Khuynh và các chị  em cùng phe với cô ta ở phía sau trở nên rất xấu xí.

Diệp Khuynh giơ tay lên và muốn đánh tôi.

" Tuệ Mẫn, sao cô lại hèn hạ như vậy?! Cô mới là sinh viên năm nhất, liền trơ trẽn dựa dẫm vào Cố Diệp!"

Tôi nắm lấy tay cô ấy và hất nó ra.

Nhưng cô ấy đột nhiên dùng tay còn lại ném ra một quả cầu nước lớn và đổ lên đầu tôi.

Tôi đã bị tạt nước ướt như chuột lột.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Diệp Khuynh có khả năng điều khiển nước!

"Ha ha ha ha, Tuệ Mẫn, cô bây giờ giống như chó chết đuối, buồn cười quá."

Cô ấy nói, định kích hoạt sức mạnh nước để hắt lên tôi lần nữa.

Tôi vô thức giơ tay trái lên để chặn nó.

" Các người đang làm cái gì thế?!"

Phía sau, giọng nói của Cố Diệp vang lên cùng với mùi hương lạnh lẽo trên người.

Anh ấy vẫn chưa về.

Có tiếng nước bắn tung tóe và một quả cầu nước lớn từ không khí xuất hiện trên tay tôi.

Tất cả đổ dồn vào Diệp Khuynh

Cô ấy hét lên.

"A! Tuệ Mẫn , cô... sao cô cũng có khả năng điều khiển được nước!"

22

Tôi ngơ ngác nhìn tay trái của mình.

Lúc này Cố Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh, lạnh lùng nói với cô ta.

"Cô đã làm gì Tuệ Mẫn ? Tốt nhất là để cô ấy đi!"

Diệp Khuynh gần như tức giận kêu lên, giận dữ hét lên:

"Anh mù rồi, rõ ràng là Tuệ Mẫn đang là người nắm tay tôi!"

Lúc này tôi mới nhận ra tay phải của mình vẫn đang nắm lấy tay kia của cô ấy.

Tôi buông tay ngay lập tức.

Cố Diệp một tay cởi áo khoác, đội lên đầu tôi.

"Mặc vào đi, sẽ bị cảm lạnh."

Khi Diệp Khuynh nhìn thấy Cố Diệp đưa áo khoác cho tôi, mắt cô ấy đỏ hoe và mắng mỏ Cố Diệp

"Anh chắc phải mù quáng mới yêu một sinh vật xấu xí như cô ấy!"

Tôi đang định vặn lại, dù sao thì tôi cũng là một cô gái cũng được coi là dễ nhìn .

Không ngờ Cố Diệp lại nhướng mày.

"Dù  Tuệ Mẫn xấu xí như vậy thì tôi vẫn cứ thích đó sao nào!"

Tôi không hài lòng về điều này!

Tôi đáp lại ngay tại chỗ.

"Tôi cũng thích xấu, càng xấu tôi càng yêu. Cho nên tôi thích nhất anh  Cố Diệp!"

Tôi đang nhìn Cố Diệp lại một cách khiêu khích.

Diệp Khuynh tức giận đến mức gần như bốc khói.

"Hừ! Các người thật không biết xấu hổ, ở nơi công cộng thể hiện tình cảm. Cố Diệp, coi như khi xưa tôi mù, giờ tôi không thích anh  nữa!"

23

Diệp Khuynh cùng đồng bọn giận dữ rời đi, để lại tôi và Cố Diệp nhìn nhau.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.

Tôi sờ mũi và giải thích một cách mạnh mẽ.

"Đừng hiểu lầm, những gì tôi vừa nói là do  tôi đang tức giận."

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Diệp tràn ngập ý cười, gật đầu.

"Ồ, tôi biết là cậu thích tôi mà ."

Tôi vội nói: “Không! Tôi nói tôi thích anh vì lúc đó đang tức giận, xin đừng hiểu lầm tôi!”

Tôi vừa mới nói xong.

Hương thơm bạc hà lạnh lẽo bao quanh Cố Diệp đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Anh ấy đặt hai tay lên hai bên người tôi, ấn tôi vào tường và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt cụp xuống.

Tôi có thể dễ dàng cảm nhận được Cố Diệp đang có tâm trạng không tốt.

Anh ấy nói với tôi từng chữ:

"Nhưng, những gì tôi nói là sự thật."

Những gì  là .... sự thật?

Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Diệp đang xoay người rời đi.

Chập chờn một giây, tôi nhớ ra anh vừa nói với Diệp Khuynh rằng anh thích tôi  như thế này.

Cố Diệp thích tôi!

Tôi đang chuẩn bị hưng phấn thì chợt nghĩ đến những việc Cố Diệp làm để dụ tôi mắc câu!

Tôi ngay lập tức không vui, mặt như một quả cà tím ngâm.

Cố Diệp, nếu anh đã lừa gạt tôi như vậy, đừng trách tôi  dạy cho anh một bài học sâu sắc.

Tôi mặc áo khoác của Cố Diệp và trở về nhà.

Khi đang tắm, tôi nhớ ra mình dường như có khả năng  sử dụng sức mạnh của nước.

Tôi đã thử nhiều lần nhưng đều không được.

24

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Sáng sớm, tôi cố ý đi xuống lầu gõ cửa phòng Cố Diệp.

Anh ta giận dữ mở cửa.

Nhưng mùi bạc hà lạnh tỏa ra từ cơ thể anh lại mang đến cho tôi một niềm vui thoáng qua.

Tôi nhận ra rằng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc thực sự của người khác thông qua mùi hương của họ.

Không hiểu sao Cố Diệp lại vui vẻ như vậy.

Chẳng lẽ anh ấy lại biết kế hoạch của tôi sao?

Nhưng trong lòng tôi không dám bộc lộ điều đó!

Tôi cảnh giác chờ Cố Diệp thu dọn đồ đạc và cùng anh đến bệnh viện.

Cố Diệp đi đến phòng tháo bó bột và yêu cầu tôi đứng ngoài cửa và chờ anh ấy.

Tôi tức điên người nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, tôi đành tha thứ cho anh ta lần này.

Bởi vì sớm thôi, anh ấy sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của tôi.

25

Cố Diệp bước ra sau khi gỡ bỏ lớp thạch cao.

Tôi đang định lừa anh ấy đi cùng tôi.

Nhưng anh ấy nắm lấy tay tôi với vẻ mặt trịnh trọng và đi về phía cửa sau của bệnh viện.

"Đi đâu?"_ tôi bất ngờ hỏi

Cố Diệp nói với tôi mà không ngoảnh lại.

"rời khỏi đây."

Tôi bị sốc và nhanh chóng hỏi anh ấy.

"Tại sao?!"

Anh ấy không trả lời.

Nhưng tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy vang vọng trong đầu tôi.

“Vừa rồi anh họ tôi nói khu vực nơi ở của chúng tôi hay cả trường học sẽ sớm hỗn loạn."

"  Người ở phòng nghiên cứu bên kia sẽ sớm ra tay".

Tình hình sắp bùng nổ, bố mẹ tôi bảo tôi bây giờ đừng về, nếu không tôi có thể bị cưỡng ép mang  đi. "

" Tuệ Mẫn và mình có năng lực đặc biệt và không thể quay lại nơi đó được. Chúng tôi nên đi đâu đây ?"

Đây là giọng nói nội tâm của Cố Diệp.

Thế giới sẽ hỗn loạn có nghĩa là gì?

Tôi hỏi anh ấy một cách nhanh chóng.

"Anh  có muốn về quê hương của tôi  không? Ở tỉnh Vân Nam."

Cố Diệp kinh ngạc quay lại nhìn tôi.

Nhưng có vẻ như đã quá muộn để hỏi tôi làm sao tôi biết được anh ấy đang nghĩ gì.

Anh ta kéo tôi lên một chiếc xe địa hình và chở tôi đi.

Anh đang tập trung lái xe, vẻ mặt căng thẳng.

Lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên có tin nhắn báo.

Sau khi mở ra, đó là bạn cùng bàn của tôi, Tiền Linh Linh.

cô ấy hỏi tôi.

"Tuệ Mẫn,  cậu ở đâu? Tớ tới chơi với cậu"

Tôi có chút bối rối, Tiền Linh Linh không biết tôi là túyp  người cô độc à?

Tôi rõ ràng không thích cuối tuần có người đến  nhà mình chơi ?

Tôi đang cố gắng nhắn tin lại với cô ấy.

Cố Diệp đột nhiên nghiêm túc nói với tôi.

"Cô ấy đang cố gắng để biết địa chỉ nhà cậu. Nếu cậu đáp lại cô ta thì chắc chắn sẽ bị theo dõi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play