Tâm Tư Của Trùm Trường

chap 5


7 tháng


34

Tôi nghĩ đây là một ý kiến tuyệt vời.

Vừa mới ngồi khoanh chân, tôi đã nghe thấy giọng nói trầm khàn khàn khàn của Cố Diệp.

" Tuệ Mẫn, em có thể làm tới bến được không? Em  đã bỏ ra rất nhiều công sức chỉ để nhìn tôi trong một đêm?"

Tôi kinh hãi nhìn lên.

Anh bắt gặp đôi mắt nâu nhạt sâu thẳm và lãnh đạm của Cố Diệp.

"C-cậu thức dậy khi nào thế!"

Anh ấy ôm một bên mặt bằng một tay và nhìn xuống tôi một cách uể oải.

Rõ ràng là anh ta đã bị trói, nhưng không khí lạnh lẽo xung quanh anh ta thật hoang dã và bừa bãi.

Giống như một vị hoàng đế cao và hùng mạnh.

Chỉ là khí tức trên người anh đã áp chế tôi đến mức tôi không dám cử động.

Cố Diệp rất tức giận sao?

Vì tôi đã trói anh ta lại à?

Tôi mơ hồ cảm thấy hơi khó thở.

35

Cố Diệp gần như sợ hãi khi nhìn thấy tôi, hơi thở lập tức ngừng lại.

Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Anh thở dài.

"Tôi đã thức suốt thời gian đó."

Hơi thở của tôi lại nghẹn lại.

Cố Diệp tiếp tục nói: "Tuệ Mẫn, em nhát gan như vậy, còn muốn tôi thuộc về một mình em?"

Tôi không biết cách phản bác lại.

Tôi cũng có chút không vui, Cố Diệp đã bị tôi trói rồi, anh ấy sao dám đối đầu với tôi!

Tôi đứng dậy và dũng cảm chống trả.

"Anh đừng đánh giá thấp tôi, tin hay không tôi  hiện tại sẽ làm anh"

Cố Diệp mím khóe môi nhếch lên.

Đôi mắt sâu thẳm của anh dường như nhuốm một nụ cười đầy sao.

Anh ấy nói với tôi một cách khích lệ: "Ồ, nhào vô đi nào."

Rõ ràng anh ta đang cố khiêu khích tôi!

Tôi giận dữ bước tới, ôm mặt anh ấy trong tay và bắt đầu hôn anh ấy.

Đau quá, hình như tôi hôn quá mạnh.

36

Tôi vội đứng dậy lấy tay sờ vào miệng thì da bị bầm tím.

Cố Diệp nhìn môi tôi, ánh mắt tối sầm.

Anh ấy đã nói.

"Tiếp tục?"

Cố Diệp, anh ấy điên rồi sao? Anh ấy lại khiêu khích tôi sao? !

Tôi nuốt khan, tự tin nói:

“Anh thật may mắn, quá trình tiếp theo tôi không biết nhiều nên hôm nay tôi sẽ để anh đi".

" Khi tôi tìm ra được quá trình, tôi  sẽ tìm anh làm nốt các bước tiếp theo!”

Tôi nói rồi quay người rời đi.

Vừa định mở cửa, mùi bạc hà lạnh nồng nặc từ phía sau truyền đến.

Tôi chưa kịp phản ứng thì một bàn tay xuất hiện giữ chặt tay tôi, ngăn cản tôi mở cửa.

Cố Diệp đặt tay lên vai tôi, ấn tôi vào cửa.

Giọng nói nguy hiểm của anh ta vang lên sau tai tôi.

" Tuệ Mẫn, tôi không thể chờ được. Em  không biết quy trình, tôi sẽ dạy em."

Tôi đã bị sốc khi thấy anh ta có thể thoát khỏi sợi dây dễ dàng đến thế.

Sau đó tôi  nghe giọng nói của anh ấy vang lên trong đầu mình

[ Tuệ Mẫn tại sao em không hiểu được? Cho đến bây giờ, em vẫn không cảm nhận được trái tim anh?]

[ Anh thích em, đừng bỏ chạy, anh sẽ mất kiểm soát.]

Tôi lập tức quay lại, kinh ngạc nhìn Cố Diệp.

37

Cố Diệp, anh ấy thích tôi...

Anh ấy có thực sự thích tôi không?

"rất thích."

Giọng nói của anh lại vang lên trong tâm trí tôi.

Tôi đã hoàn toàn ngu người rồi.

Điều tôi đang nghĩ đến là tất cả những suy nghĩ tôi nghe được từ anh ấy trong những ngày qua.

Chẳng lẽ Cố Diệp dụ dỗ tôi không phải vì anh ta gài bẫy, chờ tôi phạm tội để đá tôi vào vành móng ngựa mà vì anh ta cũng thích tôi?

Cố Diệp có lẽ bị sự chậm chạp của tôi thuyết phục nên không khỏi phàn nàn:

"Đồ ngốc này, em vừa phản ứng lại à?"

Tôi không thể tin được và vô thức hỏi anh ấy.

"Tại sao anh thích em?"

Cố Diệp bình tĩnh trả lời.

"Em có cần lý do để thích một người không?"

Tôi muốn bác bỏ, nhưng có điều gì đó chợt nảy ra trong đầu tôi và tôi vội hỏi anh ấy.

"Sao anh  biết em có thể nghe được suy nghĩ của anh ?!"

Cố Diệp không trả lời, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên môi tôi.

Giọng nói của anh ấy vang lên trong đầu tôi.

"Anh đoán."

Mùi bạc hà lạnh lẽo xung quanh Cố Diệp càng ngày càng đậm, khiến tôi hoàn toàn quên mất phải suy nghĩ gì.

Tôi không nhịn được mà vòng tay qua cổ anh.

38

Chiều hôm sau, tôi tỉnh dậy trong trạng thái choáng váng.

Tất cả những ký ức của đêm qua lại ùa về.

Căn phòng lúc này trống rỗng, vẻ mặt tôi hơi thay đổi.

Cố Diệp, anh ấy chạy trốn sao?

Chẳng lẽ tất cả những gì anh ấy nói tối qua đều là giả dối.

Chỉ để hạ thấp sự cảnh giác của tôi thôi à?

Tôi thậm chí không có thời gian để cảm thấy buồn.

Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra.

Cố Diệp bưng cháo bốc khói đi vào.

Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh dịu lại sâu sắc.

"Tỉnh rồi à? Lại đây ăn cháo đi."

Tôi không thể phủ nhận rằng vào lúc này, tôi cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Nhưng tôi vẫn không thể không hỏi anh ấy.

"Cổ Diệp, chúng ta là đang yêu nhau nhau sao?"

Cố Diệp không nói nên lời, hỏi tôi sao có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Anh lặng lẽ nói: “Nếu muốn hối hận thì đã muộn rồi.”

Chỉ có ma quỷ mới hối tiếc!

39

Sau khi thổ lộ tình cảm với Cố Diệp, tôi muốn cả thế giới biết, tôi nắm tay anh đi dạo quanh làng mấy ngày.

Anh họ tôi không thể chịu đựng được nữa, bảo tôi bình tĩnh, nói rằng bố tôi có chuyện muốn bàn với Cố Diệp.

Tôi được biết rằng chỉ trong vài ngày, mọi thứ bên ngoài càng trở nên hỗn loạn hơn.

Khi ngày càng có nhiều người thức tỉnh với nhiều sức mạnh khác nhau, mọi thứ đều trở nên khó chịu.

Trong số những người trong làng, một số người lần lượt thức tỉnh sức mạnh của mình.

Cuối cùng bố tôi cũng nghĩ đến tôi và hỏi tôi liệu tôi đã đánh thức được sức mạnh của mình chưa.

Tôi gật đầu.

"Siêu năng lực của con có chút vô dụng, chỉ là con có thể ngửi được mùi của người khác. Ví dụ như bố, bố luôn có mùi như bơ."

Vừa dứt lời, Cố Diệp liền mỉm cười trìu mến.

"Sức mạnh của con  rất đặc biệt. Chỉ cần em ấy tiếp xúc với người khác, em ấy có thể sao chép và sử dụng sức mạnh của người khác trong quá trình tiếp xúc."

Tôi ngạc nhiên nhìn Cố Diệp.

Sức mạnh của tôi tuyệt vời đến vậy sao? !

Tôi thậm chí còn không biết.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Thảo nào lần đó tôi có thể sử dụng sức mạnh của nước giống như Diệp Khuynh để đối phó với cô ta cũng như  đọc được suy nghĩ của Cố Diệp

Nhưng, làm sao Cố Diệp có thể biết rõ như vậy?

Cố Diệp lại đọc được suy nghĩ của tôi.

Nói nhỏ vào tai tôi: “Bởi vì, đêm qua, em đã vô thức chia sẻ siêu năng lực của mình với anh trong một thời gian ngắn, em  có muốn biết đêm qua trên người em có mùi gì không?”

40

Tôi rất tò mò về mùi hương của mình.

Kết quả là Cố Diệp đã nhiều lần lừa tôi chia sẻ sức mạnh của mình.

Cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi có mùi như chanh.

Nhưng điều này trở nên không quan trọng.

Theo thời gian trôi qua.

Những bức tường cao bắt đầu được xây dựng trong hàng rào.

Tất cả chúng ta đều bị buộc phải rèn luyện sức mạnh.

Thông qua tin tức từ nhiều kênh khác nhau, tôi biết thế giới bên ngoài đang hoàn toàn hỗn loạn.

Một ngày nọ, có một nhóm người đến cổng làng chúng tôi.

Họ muốn chiếm làng của chúng tôi, nhưng họ bị đánh tơi tả và phải bỏ chạy.

Mỗi lần nhìn thấy tin tức về một cuộc bạo loạn khác ở đâu đó bên ngoài, tôi lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên tim mình.

Cố Diệp cảm nhận được tâm tình của tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ bình phục. Khi đến lúc đó, anh sẽ dẫn ngươi đi gặp người thân của anh"

Tôi nhìn Cố Diệp và cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì Cố Diệp và gia đình mình đang ở bên tôi.

Dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không hề sợ hãi!

     ( Hoàn)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play