Tâm Tư Của Trùm Trường

chap 2


7 tháng


9

Tôi sợ đến nỗi tay tôi run rẩy dữ dội và tôi rụt tay lại.

Tôi nhìn Cố Diệp.

Miệng anh không cử động, nhưng giọng nói nghe rất giống giọng anh.

Tôi chớp mắt, tự hỏi liệu mình có quá lo lắng và gây ra ảo giác thính giác hay không.

"Sao vậy? xong phần ở tay bôi xong chưa? Vậy bôi lên cả eo tôi nữa."

“Tôi còn đau cả eo đây này”

Cố Diệp vừa ngây thơ vừa vén quần áo lên nhìn tôi.

Tôi thực sự không ngờ rằng Cố Diệp lại tin tưởng tôi đến thế.

Nhưng tất cả những gì tôi muốn làm là nhốt anh ta lại một chỗ.

Nhìn vòng eo thon gọn và săn chắc của anh ấy, tôi khó lòng mà rời mắt.

Tôi bị quyến rũ đến mức không thể suy nghĩ gì cả.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Làm ngay bây giờ!

Hãy để anh ấy luôn thuộc về một mình tôi.

Bàn tay tội lỗi của tôi thò vào trong túi.

Mọi việc đã sẵn sàng.

"Cô đã xong chưa? Nhanh lên tôi đang rất đau nè."

Cố Diệp đột nhiên phát ra âm thanh, tôi chợt cảm thấy áy náy, sợ đến mức đột nhiên đứng dậy, lùi về phía sau.

Nhưng vì phía sau có một chiếc bàn cà phê nên tôi vấp ngã và nhào vào lòng Cố Diệp trên ghế sofa.

Cố Diệp nhìn thấy tôi lao về phía mình, vô thức đưa tay ra đỡ lấy tôi.

Tôi lao mình thật mạnh vào vòng tay anh.

Mùi bạc hà mát lạnh quanh quẩn quanh tôi ngay lập tức.

Tôi cảm thấy như say và không thể buông tay được.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Cố Diệp lại vang lên trong đầu tôi.

"Em ấy quả nhiên đã quyến rũ tôi! Mình muốn lừa em ấy cả đời!"

TÔI:"?"

10

Tôi dễ dàng thoát khỏi vòng tay của Cố Diệp và đứng vững.

Rõ ràng là vừa rồi không có ai nói chuyện.

Tại sao lại có ảo giác xảy ra lần nữa?

Ngoài việc thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên của mình, tôi còn mắc bệnh tâm thần phải không? !

Tôi sợ đến mức xách túi lên và quay người bỏ đi.

Phía sau, Cố Diệp hỏi tôi đi đâu với vẻ mặt bối rối.

Tôi không trả lời anh ấy.

Buổi tối, tôi nằm trên giường nghĩ về những suy nghĩ bệnh hoạn của mình với Cố Diệp trong khoảng thời gian này.

Đặc biệt, ngày hôm nay tôi liên tiếp bị ảo giác thính giác hai lần.

Tôi ngày càng chắc chắn rằng mình thực sự có thể đã mắc một căn bệnh nan y.

Có lẽ tôi có thể ngửi thấy đủ loại mùi, không phải vì tôi đã thức tỉnh siêu năng lực mà vì tôi mắc bệnh nan y!

11

Tôi kiềm chế bản thân và không đi theo Cố Diệp nữa.

Tôi biết rất rõ anh đi học đúng giờ lúc 6h40 hàng ngày.

Để khỏi trạm mặt anh ấy, tôi cố ý  khởi hành lúc 6h45.

Nhưng vừa xuống lầu, tôi đã phát hiện ra bóng dáng Cố Diệp cách đó mười mét.

Hôm nay anh ấy dậy muộn à?

Để kiềm chế bản thân, tôi vượt qua Cố Diệp và đi về phía trước.

Khi đến lớp, tôi cố gắng không đến gần anh ấy.

Nhưng chỉ một buổi sáng, tôi cảm thấy mũi mình sắp trở nên khó chịu.

Với tôi, mùi hỗn hợp do các bạn cùng lớp tỏa ra có thể so sánh với khí độc, khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn cả cái chết.

Đúng lúc tôi đang đau đớn đến mức muốn bỏ đi và ra đi thì một mùi hương bạc hà lạnh lẽo quen thuộc ập vào mũi tôi.

Giống như sắp chết đuối mà vớ được cọc vậy.

Tôi nhanh chóng nhìn lên và nhìn xung quanh.

Cố Diệp không biết từ lúc nào đã ngồi xuống phía sau tôi, đang nghe những người ở hàng ghế sau trò chuyện.

Tôi tham lam hít lấy mùi hương của anh.

Những ý nghĩ bệnh hoạn vốn đã chết sắp sửa trỗi dậy.

Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế, có lẽ nên đến bệnh viện kiểm tra sớm hơn để biết mình mắc bệnh nan y gì.

“Tuệ Mẫn, buổi chiều cùng tôi đến bệnh viện.”

Đột nhiên, Cố Diệp gọi tên tôi.

Cả lớp sửng sốt nhìn lại.

Tôi cũng ngạc nhiên nhìn anh.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệp đặc biệt bình tĩnh và thoáng lơ đãng.

Anh ấy chậm rãi nói:

“Vì cậu mà vết thương của tôi trở nên nghiêm trọng, cậu phải chịu trách nhiệm.”

Tôi chợt nhớ ra đêm qua tôi vô tình ngã vào người anh.

Tôi không thể từ chối, dù sao thì tôi cũng là người khiến vết thương của anh ấy trở nên nặng hơn.

12

Chúng tôi bắt taxi đến bệnh viện.

Ngồi ở hàng sau cùng Cố Diệp, tôi cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình hết mức có thể, nhưng lại không khỏi lén nhìn anh ấy.

Anh hơi quay mặt lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường viền hàm dưới đặc biệt gợi cảm.

Da trắng đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng gần như không nhìn thấy được.

Cố Diệp đẹp trai như vậy, nếu không phải là trùm đường, các nữ sinh sẽ có chút sợ hắn, e là anh ấy sẽ bị cả đống thư tình đè chết đi

Tôi thích anh ấy vì có lần tôi đi ngang qua hành lang đột nhiên một quả bóng rổ bay về phía tôi.

Cố Diệp tình cờ đi bên cạnh tôi và bắt được quả bóng rổ.

Lúc đó, tôi cảm thấy anh ấy giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống vậy.

Nhưng tôi đã âm thầm che giấu suy nghĩ của mình.

Mãi cho đến khi khả năng kia của mình xuất hiện, tôi mới có suy nghĩ muốn chiếm hữu anh ấy, không thể kìm nén được nữa.

13

Cố Diệp tới một bệnh viện tư nhân.

Anh ấy có vẻ quen thuộc với nơi này, không biết anh ấy có thường xuyên vào bệnh viện vì đánh nhau hay không.

Anh dẫn tôi đến gặp một nữ bác sĩ.

“Hãy kiểm tra toàn thân cho cô ấy.”

Tôi nhìn anh với vẻ mặt bối rối.

“Anh là người bị gãy xương đấy.”

Cố Diệp gật đầu.

"Cậu đến rồi sao không làm luôn đi? Đừng lo, chẳng tốn kém gì cả. Bệnh viện này do gia đình tôi quản lí."

Tôi choáng váng.

Trước đây tôi từng nghe nói gia đình Cố Diệp rất giàu có, nhưng không ngờ bệnh viện này lại là của gia đình anh ấy.

Tôi muốn từ chối nhưng nghĩ đến căn bệnh nan y của mình, tôi không thể từ chối.

Trước khi bị nữ bác sĩ mang đi, tôi dặn tay Cố Diệp nhớ chụp X-quang.

14

Khi nhận được kết quả kiểm tra , tôi còn chưa kịp xem kỹ đã bị Cố Diệp giằng lấy.

Đọc xong, anh ấy trả lại tôi một cách vô cảm.

Tôi nhìn qua và thấy rằng tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

Vậy là tôi không mắc bệnh nan y?

Chẳng lẽ tôi muốn chiếm hữu Cố Diệp vì tôi là kiểu người biến thái hay sao?

Điều này khiến tôi có chút xấu hổ.

Tôi đổi chủ đề và hỏi Cố Diệp.

"Tay của cậu thế nào rồi ?"

Cố Diệp  đưa cho tôi một tệp giấy, trong đó cho thấy tay anh ấy bị gãy và sai đốt sống ở thắt lưng.

Tôi hộ tống Cố Diệp trở lại phòng anh ấy.

Anh ấy dùng dấu vân tay mở cửa, rồi bình tĩnh nói với tôi.

“Bác sĩ nói rằng bàn tay của tôi đang hồi phục dần”

“Gãy xương chỉ là do vết Triệu Cường do  gây ra, còn thắt lưng chỉ trở nên nghiêm trọng sau khi bị cậu ngã vào, cậu buộc phải chịu trách nhiệm. "

"Tôi khi đi tắm và không thể tự cởi quần áo. Xin cậu hãy giúp tôi."
??

15

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Cố Diệp, anh ấy muốn tôi giúp anh ấy tắm  rửa sao?

Có điều tốt như vậy à? !

Tôi sợ bản thân bộc lộ cảm xúc sung sướng thật của mình nên luôn cúi đầu và giả vờ lo lắng.

Tôi giúp Cố Diệp rót nước.

Anh đứng trước mặt tôi, bình thản chờ tôi cởi áo cho anh.

Tay tôi hơi run run, tôi đưa tay vào nút áo sơ mi của anh, tôi nuốt nước bọt….sao mà  nuốt nước bọt  hưng phấn quá đi .

Tôi từ từ cởi cúc áo cho anh ấy.

Khi cơ bụng sáu múi cân đối xuất hiện trước mặt, tôi không thể rời mắt.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến cảm giác sẽ như thế nào nếu chạm vào những cơ bụng này.

Đang suy nghĩ, tôi lén lút ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên đụng phải đôi mắt đen tối nguy hiểm của Cố Diệp.

Mùi bạc hà mát lạnh trên chóp mũi tôi càng lúc càng nồng. Nó dường như đã hoàn toàn bẫy tôi.

Tôi hơi choáng váng vì mùi bạc hà nồng nặc, suýt mất thăng bằng mà ngã xuống, may mà kịp thời đỡ tóm cánh tay Cố Diệp.

Tôi đang định đứng vững thì giọng nói của Cố Diệp đột nhiên vang lên trong đầu tôi.

"Em ấy lại quyến rũ mình, có lẽ kiếp sau mình cũng sẽ lừa em vào bẫy thôi."

TÔI:"?"

Đây lại là ảo giác nữa à?

“Em ấy đang nói về ảo giác gì vậy?”

Giọng nói trong đầu tôi lại vang lên.

Tôi chăm chú nhìn Cố Diệp, muộn màng nhận ra một vấn đề.

Hầu hết mọi người trong trường đều đã thức tỉnh nhiều sức mạnh khác nhau.

Cố Diệp đã thức tỉnh sức mạnh gì? !

"Tất nhiên sức mạnh của tôi có thể đọc được suy nghĩ của em."

Đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

Tôi nhìn Cố Diệp với vẻ mặt khó tin.

Miệng anh không cử động.

Tôi nhận ra mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng nên tôi nhanh chóng bỏ chạy.

16

Tôi chạy về phòng và thở hổn hển.

Cuối cùng tôi nhận ra rằng những lời tôi nghe được không phải là ảo giác.

Nhưng đó là giọng nói của Cố Diệp!

Anh ấy có năng lực đọc suy nghĩ, luôn biết tôi đang theo dõi anh ta, thậm chí còn biết tôi muốn bắt cóc anh ta làm của riêng.

Nhưng tại sao anh ấy không sợ hãi và thậm chí còn muốn tiếp tay cho tôi?

Chẳng lẽ Cố Diệp đã gài bẫy sẵn, chỉ chờ tôi ra tay,  sẽ lập tức gọi cảnh sát và đưa tôi ra trước vành móng ngựa?

Tôi vỗ ngực, may mà nhìn thấu âm mưu của anh ấy.

Nhưng, tôi nên làm gì trong tương lai?

Cố Diệp có năng lực đọc suy nghĩ, hắn có thể biết tôi muốn làm gì.

Trừ khi……

Tôi đã cảnh báo bản thân rằng tôi sẽ tránh xa anh ấy trong tương lai và ngừng cố gắng tìm hiểu về anh ấy.

Bang Bang!

Có tiếng gõ cửa.

Tôi rất bối rối, ai sẽ đến nhà tôi vào lúc này vậy.

Qua lỗ nhìn trộm, thứ tôi nhìn thấy là Cố Diệp với mái tóc ướt sũng.

" Tuệ Mẫn mở cửa."

giọng nói của anh vang lên.

Tôi hơi choáng ngợp.

Làm sao anh ấy biết tôi sống ở tầng trên anh ấy?

À, anh ấy có khả năng đọc được suy nghĩ nên chắc chắn đã nghe được suy nghĩ của tôi!

Giống như một tên trộm bị bắt gặp tôi chán nản mở cửa và hỏi anh ta.

“ Cậu muốn tính sổ với tôi à?”

Cố Diệp hơi nhíu mày, sau đó gật đầu.

"Ừ. Tôi nhờ cậu hỗ trợ, cậu cởi nửa quần áo rồi bỏ chạy?"

Anh ấy nói rồi đưa cho tôi chiếc máy sấy tóc trên tay.

"Sấy tóc cho tôi đi, tôi không tự làm được."

Tôi lập tức nhận ra Cố Diệp tới cửa để dụ dỗ tôi.

Nghĩ rằng anh ấy có thể đọc được suy nghĩ, tôi giúp anh ấy sấy tóc rất chăm chú mà không hề rời mắt nghĩ thứ khác.

Tóc anh ấy đen và nhiều, chất lượng tóc đặc biệt tốt.

Tôi rất vui mừng khi có thể tự mình sấy tóc cho anh ấy.

Nhưng tôi tưởng Cố Diệp bảo tôi sấy tóc chỉ để dụ dỗ tôi, chờ tôi phạm tội.

Tôi cố ý nói trong lòng.

"Cố Diệp có phải hơi hói không? Tóc  ở đây hình như có chút thưa thớt..."

Tôi thậm chí còn chưa nói xong điều mình đang nói.

Sắc mặt Cố Diệp đột nhiên thay đổi, hắn nhanh chóng đứng dậy.

Chỉ để lại một câu.

"Tôi có việc gấp phải làm, nên tôi phải rời đi trước."

Anh ta bước đi nhanh đến nỗi thậm chí còn không mang theo máy sấy tóc.

17

Ngày hôm sau, Cố Diệp thực sự đã đến trường với quầng thâm dưới mắt.

Thỉnh thoảng anh ấy cũng chạm vào đỉnh tóc của mình.

Tôi tò mò hỏi anh ấy.

"Cố  Diệp,  đã lâu cậu không gội đầu sao? Da đầu ngứa ngáy à?"

Tôi gần như không thể nhịn được cười.

May mắn thay, ý chí mạnh mẽ của tôi đã giúp tôi kiềm chế được.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệp lạnh lùng u ám, oán hận liếc nhìn tôi.

Tôi vội quay mặt đi, giả vờ như không biết gì.

Tôi dự định tránh xa Cố Diệp.

Nhưng tôi không thể chịu đựng được dù chỉ nửa ngày.

Tôi bình tĩnh đến gần anh ấy trong vòng hai mét và hít thở mùi hương lạnh lẽo trên cơ thể anh ấy.

Mỗi lần như thế, khao khát được chiếm lấy Cố Diệp của tôi lại lớn lên như điên.

Tôi đang cố gắng hết sức để kìm nén nó thì vô tình nghe thấy  những người khác đang nói chuyện bên cạnh.

"Nghe nói trong trường có mấy bạn học thức tỉnh năng lực đều bị bắt đi!"

Vẻ mặt của ai đó thay đổi đáng kể.

"Bắt đi? Bị bắt đi đâu?!"

Bạn học kia lắc đầu:

"Tôi không chắc chắn lắm. Tôi hy vọng nó không được dùng để nghiên cứu . Chúng tôi có năng lực đặc biệt nên phải giữ kín đáo."

Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, luôn cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play