Tâm Tư Của Trùm Trường

chap 1


7 tháng


Tôi đang bí mật theo dõi trùm trường Cố Diệp ở trường chúng tôi.

Anh ta đang vác một chiếc balo trên vai và bước về phía trước bằng đôi chân dài và khỏe của mình.

Tôi đã theo dõi anh ấy được một tuần.

Bởi anh luôn toát ra mùi bạc hà có sức hút chết người đối với tôi.

Thứ Hai tuần trước tôi thức dậy và phát hiện có gì đó không ổn ở mũi của mình.

Khi ai đó đi ngang qua tôi, tôi ngửi thấy đủ thứ mùi.

Có hương dâu, hương sầu riêng, hương liệu pháp, hương cỏ, hương nước biển, v.v.

Những mùi này tràn ngập mũi tôi và khiến tôi đặc biệt khó chịu.

Nhưng khi tôi đi ngang qua trùm trường Cố Diệp, một mùi bạc hà  nồng nặc ập vào mũi tôi, chặn hết mọi mùi khác.

Tôi như người chết đuối cuối cùng cũng nắm được cọng rơm cứu mạng.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Cố Diệp.

Tôi phát hiện chỉ cần tôi ở cách Cố Diệp trong phạm vi hai mét, mùi hương của anh ấy có thể ngăn chặn mùi hương xung quanh.

Nhưng thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng không hài lòng.

Mỗi lần có người đến gần anh, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Hãy để anh ấy chỉ thuộc về một mình  tôi thôi!

2

Tôi nghi ngờ mình có vấn đề về tâm thần.

Nhưng từ cách đây không lâu, ngôi trường của chúng tôi chợt bị bao phủ bởi sương mù trắng xóa.

Toàn trường trở nên bất thường.

Một ngày sau khi màn sương trắng xuất hiện, một cô gái như chập mạch nhảy từ sân thượng xuống.

Ngay lúc mọi người đang la hét, cô gái nhảy từ tòa nhà xuống vẫn còn nguyên vẹn  mà đứng dậy.

Lúc này, toàn trường chấn động.

Nhưng những điều kỳ lạ ngày càng xảy ra.

Một bạn cùng lớp đang cãi nhau với ai đó, chửi bới chửi bới, bỗng nhiên bùng lên một quả cầu lửa, đốt cháy tóc và lông mày của đối phương.

Một cặp đôi trẻ hôn nhau lén lút và bạn trai bị ngộ độc do ăn nước bọt của cô bạn gái, ngay lập tức phải  đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Cô gái đi kiểm tra và phát hiện mình bị tẩm độc.

Sinh viên thể thao đang chạy, đang chạy, trong nháy mắt đã di chuyển ra xa mười mét.

Ngày càng có nhiều siêu năng lực kỳ lạ xuất hiện trong các bạn cùng lớp.

Ngay cả thầy giáo cũng không ngoại lệ, ông tức giận đập bàn, cái bàn trong chốc lát vỡ tan thành từng mảnh.

Tôi không ngờ rằng thứ tôi thức tỉnh lại là siêu năng lực yếu nhất.

Có thể ngửi thấy mùi lạ trên người người khác.

3

Khoảnh khắc Cố Diệp bước vào cổng trường.

Tôi đã nghĩ đến việc làm thế nào để khuất phục anh ta sau giờ học.

"Cố Diệp! Tao đã làm ngơ mày  đã lâu, mày có bản lĩnh thì hãy nhận lời khiêu chiến của tao”.

Đột nhiên, một thanh âm khiêu khích kiêu ngạo vang lên.

Một thiếu niên cơ bắp đứng trước mặt Cố Diệp.

Tôi biết cậu ta, cậu ta tên là Triệu Cường, trước đây cậu ta hay bắt nạt các bạn cùng lớp sau đó bị Cố Diệp đẩy xuống đất và tẩn cho một trận.

Người ta nói rằng giờ đây cậu ta đã trở nên mạnh mẽ đến mức có thể bẻ gãy các thanh thép bằng tay không.

Tôi lo lắng nhìn Cố Diệp.

Suy cho cùng, ai cũng có siêu năng lực, những người bị Cố Diệp xử lý khi xưa có lẽ sẽ không để yên cho anh ấy.

Nếu Cố Diệp đồng ý, không biết mình sẽ bị đánh đến mức nào.

Tôi sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.

Cố Diệp bây giờ là của tôi!

Tôi đang định lao ra ngoài thì Triệu Cường đã đấm Cố Diệp.

Tim tôi như thắt lại, Triệu Cường bây giờ có thể đấm thủng một lỗ trên tường.

Nếu quả đấm này rơi vào mặt Cố Diệp, xương cốt của anh ấy sẽ gãy mất!

Tuy nhiên, giây tiếp theo.

Tôi thấy Có Diệp dễ dàng bắt được nắm đấm của Triệu Cường.

Bàn tay to khỏe của anh từ từ phát huy sức mạnh.

Triệu Cường sắc mặt bắt đầu vặn vẹo: "Đau, đau, dừng lại..."

Cố Diệp cười lạnh và đẩy Triệu Cường xuống đất bằng một cú đẩy nhẹ.

Anh ấy liếc nhìn Triệu Cường một cách trịnh thượng.

“Cố ý gây rắc rối ở trường, cậu tiêu rồi.”

Nhìn Cố Diệp bình tĩnh bước qua Triệu Cường rồi rời đi.

Rất nhiều người đang chuẩn bị khiêu khích Cố Diệp thấy vậy liền lùi lại.

Tôi cũng vậy.

Tôi nuốt nước bọt một cách sợ sệt.

Cố Diệp dường như càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Liệu tôi thực sự có thể thu phục được anh ta?

4

Tôi đi đến lớp học.

Khi đi ngang qua Cố Diệp, mùi hỗn hợp xung quanh lại biến mất.

Trên người anh chỉ còn lại mùi bạc hà mát lạnh sảng khoái.

Tôi không thể chịu đựng được để tiến về phía trước.

Tôi lén nhìn Cố Diệp, người đang ngủ trên bàn ngay khi vừa đến lớp.

Nhưng bỗng nhiên tôi bắt gặp một đôi mắt sâu thẩm  lười biếng và thờ ơ.

Cố Diệp đẹp trai, nổi loạn, nhà giàu, học giỏi, được hầu hết các nữ sinh trong trường yêu mến.

Nghĩ đến đây, tôi muốn độc chiếm anh, để anh chỉ nhìn mình tôi thôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, Cố Diệp bị rất nhiều người nhòm ngó  đến.

Tôi không dám nhìn Cố Diệp nữa, sợ anh ấy sẽ phát hiện ra suy nghĩ của tôi.

Tôi vừa định quay về chỗ của mình.

Nhưng lại nghe thấy Cố Diệp lạnh lùng lẩm bẩm.

"Tay  đau quá, Triệu Cường nhất định đã đánh gãy tay rồi, mình quá yếu ớt, có thể bị người khác ức hiếp, không ai có thể giúp được mình."

5

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Cố Diệp gãy tay?

Vậy là anh ấy vẫn chưa trở nên mạnh mẽ hơn?

Vậy tỷ lệ chinh phục thành công của tôi có cao hơn nhiều không?

Tôi tệ đến mức trơ mức đứng nhìn Cố Diệp đánh nhau thậm chí còn bị gãy xương, nhưng rõ ràng khi đó tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có tỷ lệ thành công cao hơn trong việc thu phục anh ấy.

Trở lại chỗ ngồi, tôi suốt ngày lo lắng cho đôi tay của Cố Diệp.

Tại sao anh ấy không đến bệnh viện để kiểm tra? !

Nếu thu phục được anh ấy , nhất định phải cho bảo anh ấy kiểm tra toàn thân xem bản thân anh ấy có chỗ nào không được không!

6

Tan học, tôi lén đi theo Cố Diệp như thường lệ.

Căn hộ anh ấy sống tình cờ lại ở cùng tòa nhà với căn hộ tôi thuê.

Vì thế cho dù việc theo dõi có bị phát hiện thì tôi vẫn lấy cớ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, tôi đã bị mất dấu anh ấy giữa chừng khi theo anh ấy.

Tôi sẽ mua dụng cụ để chinh phục anh ấy.

Khi lựa chọn dụng cụ, tôi rất lo lắng, nhỡ người khác nhìn thấy thì sao?

Trên đường về, nhiều mùi khác nhau xộc vào mũi khiến tôi càng khó chịu hơn.

Tôi nóng lòng muốn gặp Cố Diệp.

Để có một cái cớ hoàn hảo, tôi đã lấy lí do đi mua cho anh ấy một ít thuốc.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không lo lắng về bàn tay bị gãy của anh ấy.

Cố Diệp sống ở tầng tám.

Tôi đứng trước cửa phòng anh ấy.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ xem Cố Diệp đang làm gì bên trong, và liệu tôi có thể thành công nếu nhân cơ hội tiến vào làm gì đó hay không.

7

Khoảnh khắc tôi bấm chuông cửa, tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ai!"

Cố Diệp mở cửa, một khuôn mặt tuấn tú thiếu kiên nhẫn hiện ra.

Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Có chuyện gì à?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng giọng điệu của anh ấy có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.

Tôi rất lo lắng.

Cố Diệp chỉ cách tôi nửa sải tay, xung quanh cũng không có ai.

Tôi có thể hạ gục anh bằng tay và mang anh ấy đi!

Nhưng cuối cùng tôi chỉ đưa cái túi cho anh.

"Bạn học, tay của anh cần phải được chữa trị. Nếu bị gãy thì tốt nhất nên đến bệnh viện."

Tôi nuối tiếc nhìn Cố Diệp.

Trong mắt anh hiện lên một tia ngạc nhiên.

Bàn tay từ từ đưa ra để đón lấy.

Nhưng trước khi chạm vào chiếc túi, không hiểu vì sao, anh lại co rúm người lại vì đau.

Ánh mắt anh ấy lóe lên, yếu ớt nói:

“Tôi hiện tại vẫn đau, cử động không tốt lắm, cậu có thể vào giúp ta bôi thuốc được không?”

??? !

Tôi gần như muốn ngất vì miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.

Cố Diệp đang dụ sói đói là tôi vào nhà!

Anh ta xong rồi, đêm nay anh ta không thể thoát khỏi móng vuốt của tôi được.

8

Tôi kìm nén sự phấn khích trong lòng, im lặng đi theo anh ấy vào rồi khóa cửa lại.

Cố Diệp ngồi ở trên sô pha, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng có chút tổn thương.

Anh ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm thực sự có chút ươn ướt.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi muốn bắt nạt anh ấy rồi.

Cố Diệp chủ động đưa tay ra.

"Cậu có thể giúp tôi bôi thuốc được không?"

Tôi nhanh chóng giả vờ ngoan ngoãn và gật đầu.

Ngay khi tôi đổ thuốc trị vết bầm tím lên miếng bông, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Tôi có chút do dự hỏi:

“Tôi nhớ lúc đó hình như anh đang sử dụng tay phải.”

Cố Diệp ngây thơ chớp mắt, bình tĩnh nói:

"Ừm, tay trái của tôi cũng bị thương, buổi chiều chơi game bằng một tay đã bị bong gân."

Tôi hình như đã nhầm lẫn.

Cố Diệp tựa hồ thật sự đã yếu đi!

Rất dễ bị thương.

Tôi nắm lấy bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh, đè nén ý nghĩ xấu xa muốn hôn tay anh, cẩn thận xoa thuốc trên cổ tay anh.

Tôi lo lắng hỏi anh.

"Nó có đau lắm không?"

Cố Diệp trong mắt tràn đầy yếu đuối, chậm rãi gật đầu.

“Vẫn còn chịu được.”

Tôi đang định dịu dàng hơn thì chợt nghe thấy một giọng nói trong đầu.

"Em ấy không muốn làm gì tôi sao? Tôi đã ra vẻ vô hại như vậy, sao em ấy vẫn chưa ra tay?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play