Mãi tới khi đột nhiên cô phát hiện nam thần về nước, không những quay lại mà còn chuyển đến tiểu khu chỗ cô ở.
Cố Tiểu Khả nhớ đến nam thần trước đây cứ chớp mắt trái trong lúc vô tình, lẽ nào vết thương của anh…
“Cô giáo, cô giáo, cô sao vậy?”
Tiếng sủa của Hổ Nha đánh thức Cố Tiểu Khả khỏi hồi ức, cô đơ người, tiếp tục nghiêm túc viết lời nhận xét về Hổ Nha.
Cố Tiểu Khả rất sợ, không xác định rốt cuộc nam thần kẹp thẻ kẹp sách trong quyển nhật ký là có ý gì, cô đành giả bộ như xem không hiểu.
Mắt trái của anh hồi phục thế nào rồi? Tại sao lại hay chớp mắt, là vì khô mắt ư? Có ảnh hưởng đến thị lực không? Còn có thể nhìn thấy bao nhiêu?
Tuy Cố Tiểu Khả rất muốn biết nhưng cô không dám lên tiếng hỏi, chỉ dám khi nam thần đến nhà, lén pha một tách trà kỷ tử cho anh.
Buổi chiều, Mạc Thần Trạch đúng giờ tới đón Hổ Nha tan học, Cố Tiểu Khả chần chừa một lát, cuối cùng vẫn dốc hết can đảm lên tiếng: “Kẹp sách trong quyển nhật ký Hổ Nha…”
Mạc Thần Trạch cười, nhẹ nhàng hỏi: “Có đẹp không?”
Cố Tiẻu Khả vội gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm.”
“Tự tôi làm đó.”
Lúc Mạc Thần Trạch nói câu này, giọng điệu thoáng qua có vẻ đắc chí.
Cố Tiểu Khả không dám tiếp lời.
“Bức hoạ nhỏ phía trên là một con mèo nhỏ dễ thương tặng lúc tôi còn học đại học.” Giọng nói của Mạc Thần Trạch trầm khàn gợi cảm rất quyến rũ: “Tôi rất thích nên làm thành kẹp sách dùng hàng ngày.”
Vành tai của Cố Tiểu Khả đỏ ửng, đúng lúc có một ‘con sen’ khác tới đón cún cưng tan học, cô lập tức tiến lên nói chuyện, cũng không dám nhìn nam thần thêm nữa.
Mạc Thần Trạch nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Khả giống như hoảng sợ bỏ chạy, anh cúi đầu cười, dắt chó của mình về nhà.
Lúc Cố Tiểu Khả quay đầu lại, nam thần đã rời đi, tâm trạng cô có chút phức tạp, không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Mạc Thần Trạch về nhà và mở quyển nhật ký, nghiêm túc đọc kỹ những nhận xét về Hổ Nha hôm nay.
Nội dung học hôm nay là thế mạnh của Hổ Nha, bé dễ thương dĩ nhiên biểu hiện vượt trội nhất, lại giành được một bông hoa hướng dương thật to.
Mạc Thần Trạch lấy máy ảnh Polaroid của mình ra, chụp ảnh hoa hướng dương của Hổ Nha, sau đó di chuyển chuồng chó của nó, dán ảnh lên bức tường bên cạnh, tiện để Hổ Nha lúc nào cũng chiêm ngưỡng những bông hoa nhỏ của mình.
Hổ Nha rất vui, ngắm nghía mãi tấm ảnh, thậm chí bắt đầu ảo tưởng sau này nó có thể sở hữu rất nhiều những bông hoa nhỏ, dán đầy bức tường này.
‘Con sen’ của Tiểu Pudding là nữ, lúc đón cún cưng tan học bị Cố Tiểu Khả giữ lại nói chuyện riêng.
Cố Tiểu Khả xác nhận với cô ấy là Tiểu Pudding không phải vì bệnh mà dẫn đến béo phì, hai người nghiêm túc bàn bạc liên quan vấn đề béo phì của chú cún.
Cố Tiểu Khả nói rõ mối nguy hại của việc béo phì, điều quan trọng nhất để chó cưng giảm được cân là ‘con sen’ phải hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể vì mềm lòng mà bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ hại chú chó cả đời.
Hai người cùng nhau vạch kế hoạch giảm cân tỉ mỉ cho Tiểu Pudding, không cho ăn những thức ăn có lượng calo cao, từ từ thay đổi thức ăn cho chó thường sang thức ăn cho chó ăn kiêng ít béo, và từ từ giảm số lượng, thức ăn bổ trợ và đồ ăn vặt cũng đổi thành ức gà, dưa chuột, cà rốt, đậu xanh…
Cũng may Tiểu Pudding không kén ăn, chỉ cần tiến hành đồng bộ chế độ ăn uống và vận động, cộng thêm ý chí kiên định của ‘con sen’ để chú chó khôi phục cơ thể khoẻ mạnh, thì không phải là chuyện khó khăn gì.
Sau khi Tiểu Pudding đi theo ‘con sen’ về nhà thì không tỏ ra hào hứng là bao, trong số mấy chú chó ở đây thì chỉ có duy nhất tên này chưa giành được hoa hướng dương nào.
Nó cực kỳ ấm ức, sau khi tới nhà thì nhào vào lòng của ‘con sen’ bắt đầu hu hu hu muốn khóc lóc.
‘Con sen’ sắp tan nát cõi lòng, ôm lấy chú chó nhà mình dỗ dành, không dễ gì mới khiến nó phấn chấn tinh thần trở lại.
Cô ấy rửa sạch một miếng cà rốt baby để trước mặt của Tiểu Pudding, kết quả tên này lại ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫn còn nước mắt đọng lại trong mắt nhưng cũng không lập tức nhào qua ăn ngay.
Tiểu Pudding lại chờ một lúc, thấy cô chủ hình như không có ý ra lệnh ‘được phép ăn’, bèn học theo cách của Hổ Nha, chạy sang một bên gặp cắn đồ chơi để phân tán sự chú ý.
Cô gái này vô cùng ngạc nhiên, trong lòng nghĩ cô giáo Cố đúng là khéo tay, mới có một ngày đã khiến chú chó hình thành thói quen giỏi như vậy.
Cô ấy xem thời gian, đợi tròn mười mấy phút, chú chó siêu ham ăn nhà mình từng bất chấp thức ăn là gì, chỉ cần bị nó phát hiện thì cần phải cho vào miệng ngay, nay lại trơ mắt nhìn cà rốt baby bày trước mặt mình nhưng lại ngó lơ, ngược lại còn chạy đi gặm đồ chơi.
Em gái ‘con sen’ giả bộ đi khỏi, sau đó lén quan sát chú chó nhà mình, phát hiện nó thật sự rất tự giác, nhìn cũng không thèm nhìn cà rốt một cái.
Năm phút trôi qua, cô ấy mới trở lại phòng khách, theo hướng dẫn của cô giáo Cố trong quyển nhật ký, nói với Tiểu Pudding: “Ăn đi.”
Cố Tiểu Khả dạy đi dạy lại phát âm hai chữ ‘ăn đi’ cho đám chó, cho nên Tiểu Pudding nghe được hai chữ này từ chủ của mình, lập tức buông đồ chơi trong miệng xuống, hào hứng tới trước củ cà rốt, vui vẻ ôm lấy cà rốt rồi gặm, chẳng mấy chốc đã ăn không còn sót lại chút gì.
Em gái ‘con sen’ bên này há to miệng từ nãy giờ, ngạc nhiên không nói nên lời.
Tại một biệt thự khác, Mạc Thần Trạch lôi kẹp sách cây xương rồng ra khỏi quyển nhật ký của Hổ Nha, thay bằng kẹp sách cà chua vào trong đó.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ đáng yêu tròn trĩnh ‘Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ’ trên kẹp sách cà chua. Anh nhìn ba giây, sau đó…
Đột nhiên anh cười xấu xa.
…
Ngày hôm sau Mạc Thần Trạch đưa Hổ Nha đến trường, anh vừa rời đi, Cố Tiểu Khả đã lập tức mở ba lô của Hổ Nha, lấy cuốn nhật ký ra xem.
Thẻ kẹp sách cây xương rồng bà đã bị đổi thành cà chua.
Trái cà chua béo tròn núng nính, như đang thẹn thùng, đỏ tươi bóng loáng vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết tay trên Thẻ kẹp sách mà ngẩn người —
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ……
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ!!!
A a a a a —
Cố Tiểu Khả trong đầu ong ong, hàng ngàn hàng vạn màn đạn chi chít chằng chịt điên cuồng bay qua trước mắt, cô cảm thấy xấu hổ tới mức chôn mặt vào hai đầu gối, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Việc làm ngốc nghếch năm lớp mười một cứ như vậy bị bày ra không chút che giấu, xấu hổ đến tới mức cô chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
“Cô giáo mệt à?”
“Cô giáo, hôm nay chúng ta học cái gì vậy? Nếu em ngoan ngoãn học tập, sẽ được nhận hoa hướng dương chứ?”
Các em cún đều ùa tới đây, bạn một câu tôi một câu gâu gâu ầm ĩ cả lên.
Cố Tiểu Khả thở sâu, khép cuốn nhật ký của Hổ Nha lại nhét vào trong ba lô, lắc lắc đầu, làm bộ chính mình thực sự không phải tác giả của bức tranh kia, dù sao chỉ cần nam thần không có chứng cớ, cô có thể không thừa nhận.
Chỉ cần đánh chết cũng không nhận, người cảm thấy ngượng ngùng cũng không phải mình!
Cố Tiểu Khả cố gắng tự an ủi bản thân, bắt đầu dạy học để dời đi sự chú ý.
“Hôm nay, chúng ta tiếp tục học về Thức ăn.”
Có sự luyện tập từ ngày hôm qua làm đệm, công việc dạy học ngày hôm nay thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Hôm nay chúng ta chủ yếu học về những thứ không thể ăn được, ăn những loại thực phẩm đó sẽ không tốt cho sức khỏe các em, nhẹ thì sinh bệnh phải tiêm thuốc, uống thuốc, nếu như nghiêm trọng có thể phải mất cả cái mạng nhỏ.”
“Cho nên nhất định phải học thật tốt, biết chưa?”
Các em cún đồng loạt trả lời: “Dạ biết….”
“Đầu tiên, thực phẩm đã mốc đã biến chất không thể ăn.”
Cố Tiểu Khả đeo bao tay, lấy ra hoa quả và thịt đã mốc ôi thiu đã chuẩn bị xong ngày hôm qua ra, bỏ vào chén đĩa, bày ra trên mặt đất, để cho mỗi chú chó đều tiến tới ngửi.
“Nhớ kỹ hương vị này, sau này nếu gặp phải loại thực phẩm này, nhất định không được ăn, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
Các em cún lần lượt ngửi qua, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Kế tiếp là nho và nho khô, loại trái cây này sẽ làm cho thận của các em suy kiệt.”
“Còn có cây nhục đậu khấu, làm nhồi máu cơ tim dẫn đến nguy cơ tử vong.”
“Cà rốt và hành tây. Sẽ khiến cho các tế bào dong huyết, xuất hiện hiện tượng đi tiểu ra máu. Cho dù đã nấu chín, cũng không thể phá hủy những chất gây hại bên trong.”
“Những đồ uống có chứa cồn, trà, ca-cao nóng, chocolate, cà phê, sữa cũng không được uống, chú ý phân biệt sữa dê và sữa bò, sữa dê có thể uống, nhưng sữa bò thì không thể.”
Cố Tiểu Khả lần lượt bày ra những thực phẩm không thể ăn, các em cún nghiêm túc cẩn thận ngửi qua, cố gắng nhớ kỹ hình dạng và mùi vị, sau này nếu gặp phải thì mau trốn xa.
“Còn có kẹo xylitol, kem đánh răng, kẹo cao su, quả bơ, trứng gà sống, những thứ này cũng không được ăn.”
Cố Tiểu Khả lấy ra một trái táo, trước mặt các em cún, chỉ vào vỏ táo nói: “Hầu như vỏ của tất cả các loại quả đều không thể ăn.”
Cô nhẹ nhàng bóp, trái táo tách thành mấy miếng, sau đó chỉ vào bên trong trái táo nói: “Hạt và hạch của trái cây cũng không thể ăn, chỉ có lớp thịt ở giữa mới có thể ăn, đã biết chưa?”
Các em cún lại đồng thanh trả lời: “Dạ biết…”
“Kế tiếp chúng ta sẽ nói tới sự khác nhau giữa thịt và xương cốt.”
“Xương heo, xương trâu bò có thể gặm, nhưng các em phải nhớ kỹ nếu xương cốt quá cứng thì không được cắn, bởi vì không cẩn thận sẽ bị gãy răng, nếu không có răng nanh, rất nhiều loại thịt thơm ngon sẽ không thể ăn nữa, cho nên phải biết bảo vệ răng của mình, đã biết chưa?”
“Gật đầu là biết, lắc đầu là không biết.”
Các em cún rất thông minh, ngoan ngoãn đồng loạt gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp chúng ta tiếp tục nói tới, những loại xương nào không thể ăn.”
“Lớp thịt trên xương gà xương vịt giòn tan, còn có xương cá có thể ăn, nhưng là xương vừa nhỏ vừa nhọn, ăn vào bụng, dễ bị đâm thủng ruột.”
Cố Tiểu Khả âm trầm nhíu hai mắt lại, ghé sát vào các em cún, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như bụng bị đâm thủng, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn, các em có sợ không?”
Các em cún cụp đuôi chen chúc vào với nhau lạnh run, “Sợ.”
“Biết sợ là được rồi.” Cố Tiểu Khả cười nói: “Cô sẽ nhắc nhở chủ nhân của các em không được cho các em ăn những thức ăn nguy hiểm này, nhưng vì để phòng ngừa, nếu bọn họ không cẩn thận cho các em ăn, các em nhớ phải lấy nó ra, sau đó lắc đầu với chủ nhân, đã biết chưa?”
Các em cún ngoan ngoãn gật đầu, “Đã biết…”
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập.”
Cố Tiểu Khả đặt riêng những thứ không thể ăn vào trong chén, xếp thành một vòng tròn, để các em cún cố gắng nhớ kỹ hương vị và hình dáng của chúng.
Sau đó cô đặt chung những thứ có thể ăn và không thể ăn vào trong cùng một cái chén lớn, lần lượt từng em sẽ nhặt những thứ không thể ăn ra.
Đáng tiếc bởi vì số lượng quá nhiều, các em cún không thể lập tức nhớ kỹ toàn bộ, Cố Tiểu Khả đành phải hạ thấp độ khó, thu lại đa phần số mẫu vật, chỉ để lại bốn loại thức ăn, chậm rãi dạy dỗ.
Cô dự tính tranh thủ vài ngày, khiến cho mỗi một chú đều nhớ kỹ.