Sau một ngày, các em cún cơ bản đã nhớ rõ được trái nho, nho khô, cà rốt và hành tây. Bốn loại thức ăn này không thể ăn.
Khi Cố Tiểu Khả dạy học, mỗi một giây một phút đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào từng chú chó, phòng ngừa bọn chúng ăn nhầm thức ăn.
Cô còn ủy thác lớp trưởng Đao Đao hỗ trợ quan sát, không cho đám nhóc dễ thương này ăn tầm bậy.
Đao Đao vô cùng hưng phấn, đối với nó mà nói, trao cho nó trọng trách còn sung sướng hơn việc được thưởng thịt bò khô.
Cố Tiểu Khả cắt hạt lựu các loại rau quả, đặt ở trong một cái chén, để các em cún nhặt ra những loại không thể ăn, tìm đúng tất cả mới có thể được thưởng thịt bò viên.
Dùng khứu giác tìm kiếm mục tiêu là thế mạnh của Hổ Nha, Đao Đao theo sát phía sau, ngay cả Tiểu Pudding cũng không cam lòng tụt lại, kìm nén một ý chí cố gắng học tập, tìm ra được tất cả những thứ không thể ăn.
Hôm nay Tiểu Pudding vô cùng ngoan ngoãn, tối hôm qua về nhà khóc sướt mướt một trận, hôm nay lại nhiệt tình vui vẻ, không những không ăn vụng, còn khắc khổ học tập, đặc biệt còn nghiêm túc cẩn thận, ngay cả quả nho khô vứt bên ngoài chén cũng bị nó phát hiện.
Nhóc con kia dùng móng vuốt đẩy trái nho khô lên trước mắt cô giáo, vẻ mặt nghiêm túc ý bảo thứ không thể ăn này chính là cá lọt lưới.
Cố Tiểu Khả rất vui mừng, khen ngợi nó một lúc, thưởng cho nó một nửa trái dưa chuột nhỏ.
Những chú chó khác đều ăn thịt bò viên, chỉ có Tiểu Pudding ăn dưa chuột, may mắn nó không kén ăn, không hề thấy tủi thân, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy chính mình thật giỏi, không giống như những chú chó khác, cho nên cô giáo mới thưởng riêng cho nó trái dưa chuột nhỏ, những bạn nhỏ khác không có đãi ngộ này!
Buổi chiều lúc viết lời nhận xét, người thứ nhất Cố Tiểu Khả viết là Tiểu Pudding, không chỉ lại một lần nữa khen ngợi, còn vẽ một bông hoa hướng dương to bự, khiến cho nhóc con vui sướng không thôi.
Đây chính là bông hoa hướng dương đầu tiên mà Tiểu Pudding nhận được, đôi mắt lấp lánh hưng phấn gâu gâu hoan hô, điên cuồng chạy xung quanh cuốn nhật ký của mình.
Sau khi Cố Tiểu Khả viết lời nhận xét cho Hổ Nha xong, thật sự không thể nhịn được, vẽ xuống vài nét bút đơn giản, sau đó hai vành tai đỏ ửng lập tức khép cuốn nhật kí lại nhét vào ba lô, không cho Hổ Nha thời gian nhìn ngắm bông hoa hướng dương của bản thân.
Hổ Nha ô ô kêu hai tiếng, có chút tủi thân.
Chờ sau khi Mạc Thần Trạch dẫn nó về nhà, Hổ Nha lập tức dùng đầu không ngừng ủi ủi ba lô của mình, thằng nhóc này còn vô sự tự thông, học được cách dùng răng nanh kéo khóa.
Cái đầu xù lông của Hổ Nha chui vào trong ba lô, ngậm cuốn nhật ký của mình ra, như hiến vật quý mà đưa tới tận tay Mạc Thần Trạch.
Thằng nhóc này bây giờ đã biết, mỗi lần mình nhận được hoa hướng dương, chủ nhân sẽ giúp nó dán lên trên tường, cứ như vậy mỗi ngày nó đều có thể thưởng thức “công tích vĩ đại” của bản thân.
Mạc Thần Trạch mở nhật kí ra, đập vào mắt đầu tiên là những nét vẽ đơn giản của Cố Tiểu Khả.
Cô vẽ một cô gái nhỏ quỳ rạp trên mặt đất cầu xin buông tha, hình ảnh rất sống động, khiến cho Mạc Thần Trạch liếc mắt một cái là có thể tưởng tượng ra……
Người nào đó quỳ rạp trên sàn nhà, cầu xin anh đừng trêu đùa cô nữa.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, nhưng lại không có chút mềm lòng.
Anh rút thẻ kẹp sách sách cà chua ra, đổi thành một tờ tiền giấy.
Là tờ 1 tệ.
Tờ tiền mà trước khi anh đi du học không lâu, cô nhóc nào đó vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng, mạnh mẽ nhét vào trong tay anh–
Một tờ tiền giấy 1 tệ!
…
Trong nhật kí của những chú chó, không chỉ ghi chép nội dung học tập, còn ghi chép biểu hiện của chúng, và bài tập về nhà.
Bài tập về nhà chỉ cần con sen và cún cưng cùng nhau hợp tác hoàn thành, cơ bản đều là một số trò chơi, trợ giúp cún cưng thu hoạch được cảm giác thành tựu từ trên người chủ nhân, có được âu yếm, khen ngợi và phần thưởng, tăng thêm sự ràng buộc tình cảm giữa chủ nhân và thú nuôi.
Con sen của Tiểu Pudding nghiêm túc đọc những điều cần phải chú ý mà Cố Tiểu Khả viết, mới biết được thì ra loài chó có nhiều thứ không thể ăn như vậy, thậm chí ngay cả muối cũng không được ăn quá nhiều!
Cho chú chó ăn bánh bông lan bơ, kem, đó không phải là yêu thương nó, mà là hại nó.
Con sen dựa vào những đề nghị của Cố Tiểu Khả, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn giảm cân cho Tiểu Pudding, bởi vì thông thường khi học tập ở nhà trẻ, những chú chó thường xuyên được thưởng thức ăn, cho nên ba bữa cơm của Tiểu Pudding bị cắt giảm khá đáng kể.
Cố Tiểu Khả còn vô cùng xảo quyệt, sợ Tiểu Pudding nhận ra đồ ăn của mình bị cắt xén, dặn dò chủ nhân ở phía dưới thức ăn giấu mấy khúc dưa chuột và cà rốt, thoạt nhìn thức ăn dường như nhiều thêm, nhưng thật ra lượng calo lại giảm xuống đáng kể.
Tiểu Pudding tràn ngập vui sướng ăn tối, bất tri bất giác bắt đầu bước vào kiếp sống giảm béo.
Ngày hôm sau các em cún vây quanh bên người Cố Tiểu Khả, tiếp tục nhiệm vụ học tập ngày hôm qua, chủ yếu tiến hành phân biệt đồ uống chứa cồn, trà, ca cao nóng, cà phê và sữa.
Có thể là vì hèn nhát, Cố Tiểu Khả cưỡng ép bản thân mình không lật xem nhật ký của Hổ Nha, sợ nhìn thấy thứ gì đó khiến cho người khác mặt đỏ tim đập, nhưng cũng lại sợ không nhìn thấy thứ gì.
Tóm lại tâm trạng cô rất phức tạp, lòng mang chờ mong rồi lại rất sợ thất vọng.
Thay vì thấp thỏm không yên, chi bằng chăm chỉ làm việc.
Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu, ổn định lại tâm tư, mang ra một đĩa sữa bò, một đĩa sữa dê, bảo các em cún xếp thành hàng, từng em đi tới phân biệt.
“Đĩa sữa nào có thể uống?”
Hổ Nha rất thông minh, nâng cái chân nhỏ xù lông, nhẹ nhàng đẩy cái đĩa bên phải.
Cố Tiểu Khả nhanh chóng thay đổi vị trí hai đĩa sữa, thay đổi thứ tự, lại hỏi: “Đĩa nào có thể uống?”
Hổ Nha liên tục trả lời chính xác ba lượt, đĩa sữa dê kia trở thành phần thưởng của nó.
Chú chó liếm sạch sẽ đĩa sữa dê, sau khi thuận lợi hoàn thành bài kiểm tra, cắn một trái banh tennis tự mình chạy ra vườn chơi.
Chú tiếp theo tiếp tục.
Cứ như vậy lặp lại học tập cả ngày, các em cún nhỏ dễ thương nhớ kỹ năm loại thực phẩm không thể ăn hôm nay học được.
Chủ của Tiểu Pudding và chủ của Labrador là bạn thân, Labrador lông trắng nhỏ gọi là Đoàn Đoàn, là một chú cún không thích vận động.
Cố Tiểu Khả phát hiện chỉ cần điều kiện cho phép, lúc nào Đoàn Đoàn cũng có thể tìm một chỗ nằm xuống, cuộn thành một cục nằm phơi nắng.
Dường như bên trong thân xác chú cún này là linh hồn của một chú mèo lười biếng.
Sau khi kết thúc bài học, Cố Tiểu Khả mang theo quân đoàn ‘học sinh’ của mình vào vườn hoa nhỏ chơi trò chơi.
Cố Tiểu Khả một hơi ném mười trái banh tennis về các hướng khác nhau, kêu Đoàn Đoàn dễ thương lười biếng nhặt tất cả trái banh trở về.
Làm một chú Labrador thông minh lanh lợi, Đoàn Đoàn cuối cùng cũng còn có hành động tìm về bản năng của loài chó.
Chỉ là tên nhóc này đúng là một kẻ lười biếng lão luyện, Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát vài lần, cuối cùng cũng phát hiện ra, Đoàn Đoàn mỗi lần nhặt bóng trở về, luôn đi tuyến đường ngắn nhất, vô cùng thông minh, biết cách tiết kiệm sức lực.
Cảm giác tất cả kỹ năng của nó đều dùng để làm cho bản thân mình nhàn hạ, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
Cho nên ngoại trừ Tiểu Pudding, Đoàn Đoàn chính là chú chó mập ú nhất trong các em cún.
Nó ăn được uống được, nhưng cũng không quá thèm khát ăn uống, có đôi khi phát hiện thịt bò được thưởng của mình không cẩn thận bị lăn ra xa, nó chỉ cần đã nằm xuống là đã cuộn thành một cục, cũng lười đứng dậy mang thịt bò khô về ăn.
Như vậy Tiểu Pudding lại được hưởng lợi, nó thấy Đoàn Đoàn không phản ứng, chạy chân sáo hí hửng tới nhặt về ăn.
Tiểu Pudding thực thông minh, Hổ Nha là tấm gương học tập của nó, cho nên mỗi lần kiểm tra chỉ biết nhìn chằm chằm vào Hổ Nha học tập, dáng vẻ điển hình của học sinh kém chép bài tập của học sinh giỏi.
Đao Đao là lớp trưởng, vừa hung dữ lại bá đạo, cho nên khi Tiểu Pudding đối diện với Đao Đao, lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mới có thể bình an vô sự với lớp trưởng.
Đoàn Đoàn tốt nhất, bởi vì chủ nhân hai chú chó là bạn tốt, cho nên Tiểu Pudding thân thiết với nó nhất, hơn nữa tính cách của Đoàn Đoàn rất tốt, bởi vì nó lười đánh nhau với các chú chó khác, Tiểu Pudding cũng rất thích chơi đùa với nó.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là Đàon Đoàn quá lười biếng, Tiểu Pudding từ nhỏ chỉ biết nhặt đồ ăn của Đoàn Đoàn, thậm chí có khi giở trò cố ý đẩy đồ ăn vặt của Đoàn Đoàn ra thật xa, Đoàn Đoàn lười đứng lên tìm, Tiểu Pudding lại được hưởng sái.
Lúc các em cún tự do hoạt động, cuối cùng Cố Tiểu Khả không nhịn được, lén lút đi mở ba lô của Hổ Nha, mở cuốn nhật kí của nó ra.
Một tờ tiền giấy một tệ bị ép trong những trang sách phẳng phiu, rơi từ trong cuốn nhật ký xuống, ở trên đùi Cố Tiểu Khả, đâm vào khiến hai mắt cô đỏ lên, trái tim chợt run rẩy.
Cố Tiểu Khả nhảy dựng lên, một phát lên cao hai mét, nếu không phải trần nhà phòng khách biệt thự đủ cao, e rằng cái đầu của cô có thể đâm thủng trần nhà!
Aaaaaaa – Anh ấy đã biết!
Anh đã biết tất cả!!!
Anh biết người tặng quà chính là cô!
Anh biết người vẽ tờ giấy đó chính là cô!
Anh biết người nhét tờ tiền giấy một tệ cho anh cũng, là, cô!
Là cô, là cô, tất cả là cô làm!
Aaaaaaa – người đã chết, có việc hoá vàng mã —
Cố Tiểu Khả ngồi phịch trên sô pha, đỉnh đầu bốc khói, hai gò má ửng đỏ, hai mắt mất tiêu cự, cả người bị vây trong trạng thái linh hồn thoát khỏi thân thể.
Người đầu tiên trong lịch sử chết vì xấu hổ, chắc có lẽ chính là cô, Cố Tiểu Khả.