Tiểu Pudding sắp phải nghênh đón kế hoạch giảm cân, lúc này nó không hay biết gì, vẫn ngây thơ thảo luận về bữa ăn với các bạn mình.
[Hôm nay tui nhất định sẽ là người biểu hiện tốt nhất, bởi vì không ai có thể ăn nhiều hơn tui! Tui cũng muốn có hoa hướng dương!]
Cố Tiểu Khả cười cười, bắt đầu nghiêm túc giảng bài: “Về việc học ăn cơm, mọi người phải nhớ kỹ một nguyên tắc quan trọng nhất, đó chính là ——
“Chỉ được ăn thức ăn chủ nhân cho, khi người khác cho bất cứ thứ gì, nếu muốn bỏ vào miệng thì phải được chủ nhân cho phép!”
“Cho dù thịt có thơm cỡ nào, xương có ngon cỡ nào, hoặc là thức ăn rơi ở ven đường hấp dẫn cỡ nào, chỉ cần chủ nhân chưa cho phép ăn, thì nhất định phải nhịn, một miếng cũng không được ăn!”
[Cô giáo cho đồ ăn cũng không được ăn sao?] Đao Đao luôn là đứa thích làm ngược lại nhất.
Cố Tiểu Khả giơ một ngón tay lên, cô giải thích: “Lúc các em đến đăng ký nhập học, tôi đã có thỏa thuận với chủ nhân của các em, nói cách khác, thức ăn mà tôi cho các em ăn, đều đã được chủ nhân các em chấp thuận đồng ý, nên các em cứ yên tâm ăn.”
“Nhưng mà hôm qua đến nhà bà Trình chơi, móng heo mà bà ấy cho các em ăn, bởi vì chưa được chủ nhân các em đồng ý, cho nên cách làm chính xác nhất là không ăn một miếng nào.”
“Hổ Nha và Đao Đao biểu hiện rất tốt, cho dù bà Trình có mời như thế nào, các em ấy cũng nhịn xuống không chịu ăn, cách làm này mới chính xác.”
[Tại sao chứ?] Đao Đao vẫn là đứa thích hỏi tại sao nhất.
Mặt Cố Tiểu Khả trầm xuống, cô cố ý dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Bởi vì đã từng có một bạn không nghe lời, dám tùy tiện ăn bánh mà người lạ cho, sau đó…”
[Sau đó xảy ra chuyện gì ạ?] Đám cún vô cùng căng thẳng.
“Sau đó nó bị bọn trộm chó bắt đi, lột da, làm lẩu thịt chó.”
“Thế giới này không phải ai cũng yêu thương và bảo vệ các em giống như chủ nhân của các em đâu, có rất nhiều kẻ muốn bắt trộm các em, thủ đoạn mà bọn chúng thường sử dụng nhất chính là thả bả vào trong món thịt thơm ngào ngạt.”
“Sau khi các em ăn xong sẽ rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị chúng bắt đi, sau đó không trở về được, cuối cùng sẽ không được gặp lại chủ nhân…”
[Tui không muốn bị trộm bắt! Tui không muốn bị lột da! Tui không muốn xa chủ nhân! Tui không muốn!!!]
Đám cún bối rối, chúng bị biểu cảm xấu xa của Cố Tiểu Khả làm cho sợ tới mức chen chúc vô một chỗ run lẩy bẩy.
Tiểu Pudding là lố nhất, nó sợ tới mức khóc huhu rồi.
Lúc này Cố Tiểu Khả mới thu hồi biểu cảm u ám, cô cười nói: “Cho nên tôi mới cố ý để cho mọi người học nguyên tắc ăn cơm.”
“Bởi vì các em không phân biệt được thức ăn nào là có độc, cho nên trừ phi chủ nhân bảo “ăn đi”, thì đối mặt với thức ăn do người khác cung cấp đều phải cẩn thận, phải coi nó là vật nguy hiểm, một miếng cũng không được ăn, biết chưa?”
[Biết rồi ạ ——] Đám cún đồng thanh trả lời, âm thanh nghe rất thuận tai.
“Trước mặt là thịt thơm ngào ngạt, các em có thật sự nhịn được không?”
[Nhịn được ——] Đám cún lại đồng loạt trả lời, ánh mắt kiên định, thanh âm vang dội.
“Tốt lắm, chúng ta cùng luyện tập nào.”
Cố Tiểu Khả mở tủ ra, lấy keo cắn đặc chế đã chuẩn bị ra.
Đây là một loại keo xương được chế từ bột xương trâu, mặt trên có sơn một lớp mỡ bò mỏng, thuần khiết tự nhiên, đừng nói là chó, ngay cả Cố Tiểu Khả ngửi còn thấy chảy nước miếng.
Chó cần được mài răng thường xuyên, xương gà vừa mỏng vừa nhọn, dễ làm tổn thương miệng và dạ dày của chó, mà xương trâu vừa lớn lại vừa quá cứng, có thể làm gãy răng chúng, cho nên Cố Tiểu Khả đã lựa chọn loại keo cắn tương đối lớn này, vừa ngăn chúng nuốt xuống, vừa có thể làm sạch răng chúng.
“Bây giờ, tôi phát cho mỗi người các em một khúc keo xương trâu, các em cùng lắm chỉ được nhìn một chút, không được ăn, biết chưa?”
[Biết ạ.]
“Chỉ khi tôi cho phép các em mới được ăn, biết chưa?”
[Biết ạ.]
Trước tiên, Cố Tiểu Khả để cho đám cún yên lặng giữ trật tự, xếp thành một hàng ngồi xuống, sau đó đặt hộp cơm ở trước mặt mỗi đứa, tiếp theo bỏ keo cắn vào trong hộp cơm.
Đám cún ngửi thấy mùi xương thịt, tuy chúng nhìn chằm chằm nhưng không có một con nào dám cúi xuống ăn.
Ngay cả Tiểu Pudding cũng không có hành động gì, cho dù mắt nó đang nhìn thẳng vào khúc xương.
Cố Tiểu Khả ngồi xổm trước mặt đám cún, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn mỗi một đứa mười mấy giây, mục đích là gia tăng áp lực cho đám cún phải phục tùng mệnh lệnh.
Một phút trôi qua, ngoại trừ Hổ Nha, năm đứa còn lại, bao gồm cả Pitt ‘vàng’, toàn bộ đều đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào khúc xương, nước miếng chảy như suối ướt đẫm mặt đất.
Không còn chuyện nào đau đớn hơn nhìn đồ ăn ngon trước mắt mà không thể đụng tới, đám cún nhao nhao vẫy đuôi phát ra tiếng cầu xin gào khóc, đứa nào cũng mang một bộ dạng vô cùng đáng thương, quả thật có thể khiến cho bất kì ai cũng mềm lòng.
Nhưng Cố Tiểu Khả không hổ là một cô giáo nghiêm khắc, cô làm như không nghe thấy, nhìn qua rất vô tình!
Tiểu Pudding liên tục thè lưỡi liếm mũi mình, thừa dịp Cố Tiểu Khả không chú ý đến, nó nhanh chóng cúi đầu, muốn liếm trộm một chút để giải tỏa cơn thèm ăn.
Kết quả, Cố Tiểu Khả liếc mắt qua bắt gặp, cô ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Pudding lập tức ngồi thẳng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lại một phút trôi qua, chỉ có Hổ Nha vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như trước, nó đã từng trải qua huấn luyện tương tự, biết cách dời đi lực chú ý, chỉ cần không chú ý đến khúc xương trước mắt sẽ không thấy khó chịu nữa.
Cố Tiểu Khả dịu dàng sờ sờ đầu Hổ Nha khen ngợi: “Hổ Nha không hổ danh là ủy viên học tập của lớp Hoa Hướng Dương chúng ta, các em nhìn xem người ta lợi hại như thế nào kìa, nhìn lại mình đi, nước miếng sắp ngập đến bắp chân rồi, mọi người phải học tập Hổ Nha nhiều hơn nữa!”
Hổ Nha nghe vậy càng ngồi ngay ngắn hơn, ánh mắt không hề liếc tới khúc xương trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh giống như không có bất cứ thứ gì trong hộp cả.
Đao Đao làm sao chịu được loại so sánh này, nó vẩy hết nước miếng trong miệng, sau đó học theo dáng vẻ của Hổ Nha, không còn nhiệt tình chú ý khúc xương của mình nữa, nó quay đầu sang một bên, bày ra một bộ biểu tình đặc biệt ngạo khí thối rắm.
Tiểu Pudding mặc xác những thứ này, dường như giờ phút này trên thế giới chỉ còn lại nó và khúc xương kia, học tập Hổ Nha cái gì chứ, cô giáo cái gì chứ, nó mặc kệ hết, gặm xương mới là chân ái!
Tiểu Pudding không thể nhịn được nữa, nó cúi đầu gầm gừ một tiếng, bắt đầu điên cuồng gặm cắn khúc xương của mình.
Kết quả cũng không ngăn được Cố Tiểu Khả nhanh tay lẹ mắt, cô cầm lấy khúc xương của Tiểu Pudding, đặt nó lên tủ, sau đó cười nói với năm đứa còn lại: “Ngoại trừ Tiểu Pudding ra thì các em đều biểu hiện rất tốt, bây giờ các em có thể gặm xương rồi!”
Đám cún hoan hô cúi đầu bắt đầu gặm xương, gấp gáp không kìm lại được mùi vị thơm ngon.
Chỉ có Tiểu Pudding tội nghiệp, xương của nó đã bị vị cô giáo tàn nhẫn này tịch thu rồi.
Vì nhận thức được giá trị vũ lực siêu đáng sợ của cô giáo nên Tiểu Pudding căn bản không dám chống đối, chỉ có thể quấn dưới chân Cố Tiểu Khả liên tục đảo quanh.
Nó phát ra tiếng ư ư đáng thương, ánh mắt sáng ngời ướt sũng có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ ai nhìn chằm chằm vào, cuối cùng, nó còn lặng lẽ nặn ra hai giọt nước mắt, bảo đảm không ai có thể xuống tay tàn nhẫn với tên nhóc đáng thương này.
Khi ở nhà, Tiểu Pudding muốn ăn vặt toàn dùng chiêu này, lúc nào cũng thành công khiến cho chủ nhân phải “khuất phục”, làm cho kế hoạch giảm cân của nó thất bại trong gang tấc.
Đáng tiếc tên nhóc này đã gặp phải Cố Tiểu Khả dầu muối không vào tâm địa sắt đá, vị cô giáo này không chỉ không mềm lòng chút nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nói cho nó biết:
“Bởi vì biểu hiện của cậu không tốt nên mới không có phần thưởng, nếu thật sự muốn gặm xương, lần sau nhất định phải thể hiện tốt hơn một chút, phải học hỏi nhiều từ Hổ Nha.”
[Biết, biết rồi mà.] Tiểu Pudding rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm dáng vẻ vui vẻ gặm xương của đám bạn mình mà vô cùng hâm mộ.
Cố Tiểu Khả chỉ để cho đám cún gặm hai phút đã lấy xương lại, để chúng nghỉ ngơi, tự chơi năm phút, sau đó lại bắt đầu tiếp tục huấn luyện.
Thời gian chống cự lại sự cám dỗ của thức ăn ngày càng kéo dài hơn, những chú cún cũng dần dần học được phương pháp để đối phó, đó chính là cố hết sức bỏ qua khúc xương, miễn là không chú ý sẽ không còn khó chịu nữa.
Sau đó trong lúc huấn luyện, đám cún thậm chí còn trực tiếp bỏ lại khúc xương không quan tâm nữa mà đi chơi đùa với nhau, mãi đến khi Cố Tiểu Khả cho phép ăn mới lạch bạch chạy về tiếp tục gặm xương.
Tiểu Pudding học rất ngoan, dù sao thì nó cứ đi theo Hổ Nha, Hổ Nha làm gì thì nó làm nấy, như vậy lúc nào cũng sẽ đạt được phần thưởng.
Phần sau của huấn luyện, thỉnh thoảng Cố Tiểu Khả còn cố ý rời đi một lúc, xem đám cún dưới tình huống không có sự giám sát của cô liệu có giữ được tính tự giác tuân thủ quy tắc như cũ hay không.
Đối mặt với thức ăn, Tiểu Pudding luôn là đứa đầu tiên dao động, vì thế mà nó lại bị phạt một lần nữa.
Luyện tập đến cuối cùng thì đám cún cũng đã học được, chỉ cần Cố Tiểu Khả không nói có thể ăn thì cả đám sẽ bỏ qua khúc xương, tự chơi một mình, thậm chí không thèm nhìn khúc xương lấy một cái mà chạy thẳng đến vườn hoa nhỏ ở sân sau biệt thự chơi đùa.
Cố Tiểu Khả cố ý rời đi, sau đó lại đổi thêm vài món ăn hấp dẫn khác, nào là thịt khô, thịt viên, bánh ngọt, trái cây, tóm lại tất cả các loại thức ăn đều đã thử qua, thậm chí có nhiều món đám cún đã cố nhẫn nại đến cuối cùng cô cũng không cho chúng ăn.
Cuối cùng cũng có hiệu quả rõ ràng, Hổ Nha là một tấm gương điển hình, những đứa khác có thể học theo, ngoại trừ Tiểu Pudding thỉnh thoảng vẫn sẽ không kiên định, tất cả mọi người đều đã học được nguyên tắc quan trọng trong ăn uống là “chỉ khi chủ nhân nói có thể ăn thì mới được ăn.”.
Cố Tiểu Khả quyết định mang đám cún ra ngoài để kiểm tra thành quả giảng dạy, cô cố ý sắp xếp trước người trên đường hỗ trợ, sau đó làm bộ mình đang hết sức chăm chú nói chuyện với người khác, giống như hoàn toàn không quan tâm chú ý tới đám cún.