Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng cả đám vẫn gặm móng heo hầm trắng như tuyết vô cùng vui vẻ.
Cố Tiểu Khả thở dài, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, đám cún này không thể cự tuyệt thức ăn do người lạ cung cấp, xem ra khóa học ngày mai cô phải gánh vác trọng trách nặng nề đây.
Ngoại trừ hai đứa thú cưng Hổ Nha và Đao Đao, chúng ngồi xổm sang một bên, ngửi thấy mùi móng heo mà nước dãi chảy điên cuồng.
Bà Trình nhiệt tình mời chúng nó qua ăn thịt, thế nhưng Đao Đao liếc trộm thấy tư thế ngồi vô cùng chỉnh tề của Hổ Nha, nó sửng sốt kìm lại sự cám dỗ, không nhúc nhích một bước.
Hổ Nha là giống chó nhà binh, tính tình đương nhiên khác hẳn những con chó bình thường khác. Đao Đao vô cùng cảnh giác với nó, hơn nữa đã hoàn toàn coi Hổ Nha là kẻ thù truyền kiếp của mình, đối thủ đã không ăn, thì mình cũng làm được!
Ai sợ ai chứ, hừ!
Đao Đao không những không ăn mà còn vô cùng bá đạo lao đến không cho các bạn khác ăn, đứa nào ăn là sủa đứa đó, hung dữ y như đại ca xã hội đen.
Hổ Nha là chó trong quân đội đã từng được huấn luyện bài bản, Cố Tiểu Khả cũng không thấy ngạc nhiên khi nó không ăn bậy lung tung, nhưng Đao Đao thì khác, nó chỉ là một chú chó Husky bị ngáo sức mạnh, Cố Tiểu Khả có hơi không hiểu.
“Sao em không ăn?”
Đao Đao quay đầu sang một bên không chịu trả lời, dù sao nó cũng thừa biết lý do, Hổ Nha không ăn thì nó sẽ không ăn, cái này gọi là không để thua khí thế!
Cố Tiểu Khả lại đưa đám cún về, cô cũng đã ghi lại biểu hiện hôm nay của chúng vào nhật ký.
Khi viết lời nhận xét cho Hổ Nha, cô mỉm cười sau đó vẽ một bông hoa hướng dương cực to vào cuốn nhật ký.
“Hôm nay Hổ Nha thể hiện rất tốt! Là chú đầu tiên học được cách sử dụng nhà vệ sinh, hơn nữa còn không ăn thức ăn do người lạ cung cấp khi chưa được phép lúc đến nhà người khác, vì vậy hôm nay tôi thưởng cho cậu ấy một đóa hướng dương.”
“Ngoài ra, vì Hổ Nha có học lực khá nên bắt đầu từ hôm nay sẽ là ủy viên học tập của lớp mầm Hoa Hướng Dương chúng ta, sau này mọi người phải học tập cậu ấy nhiều nhé.”
Hổ Nha rất vui, nó vươn cái đầu đầy lông của mình ra nhìn mấy bông hoa hướng dương trên cuốn sổ nhỏ mà vô cùng nâng niu, ngay cả khi Cố Tiểu Khả cất cuốn nhật ký vào cặp cho nó mà nó còn quyến luyến nhìn chằm chằm không nỡ xa.
Đao Đao thèm muốn vô cùng, nó nghiến răng nghiến lợi thề rằng ngày mai mình sẽ làm tốt hơn Hổ Nha, nó cũng muốn có một đóa hướng dương!
Lúc đến lượt viết nhận xét cho Đao Đao, Cố Tiểu Khả cũng nhiệt liệt khen ngợi, cô còn tuyên bố trước mặt cả lớp: “Kể từ hôm nay, Đao Đao sẽ là lớp trưởng của lớp mầm Hoa Hướng Dương chúng ta!”
Đao Đao đúng là có thể chống cự lại sự cám dỗ của thức ăn, nó vô cùng sĩ diện, coi danh dự quan trọng hơn đồ ăn, hơn nữa cái tính thích xen vào chuyện của người khác khiến nó phù hợp đảm nhiệm vị trí lớp trưởng này hơn bất cứ ai.
Giao cho tên nhóc cứng đầu này một trách nhiệm nặng nề, cách làm này không chỉ tiêu hao năng lượng của nó một cách hiệu quả, ngăn cho nó có cơ hội nghịch ngợm không tuân theo kỷ cương, mà còn cho phép nó phát huy điểm mạnh, nhận ra giá trị của bản thân.
Cố Tiểu Khả đã ghim một bông hoa nhỏ màu vàng bằng bông vào chiếc cặp nhỏ của Đao Đao.
“Cô hy vọng Đao Đao có thể giúp cô quản lý lớp mầm Hoa Hướng Dương của chúng ta trong tương lai, hãy cố gắng làm cho các bạn đều vui vẻ cả trong học tập và vui chơi nhé!”
Đao Đao ngu người rồi, hạnh phúc đến với nó quá đột ngột, qua thật lâu cũng không phản ứng gì!
Gâuuuuuuuuu- chỉ con chó lợi hại nhất mới có thể làm lớp trưởng! Nó là lợi hại nhất! Nó làm lớp trưởng đấy! Nó lợi hại nhất đấy!
Hổ Nha nhìn chú Husky đang phấn khích xoay mòng mòng trước mắt mình rồi ghét bỏ liếc qua chỗ khác.
[Mới có tí thành tích đã như thế này, y như cái đứa chưa từng trải sự đời vậy.]
Đao Đao tự xưng đại ‘cẩu’ đại lượng, lúc này nó đang rất vui, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Hổ Nha.
Lúc tan học, “sen” của Đao Đao đến đón nó về nhà, chưa kịp đi tới cửa là đã thấy nó hết sức nhiệt tình vọt tới, không ôm, ngược lại còn không ngừng nghiêng người cho chủ nhân xem hoa hướng dương đính trên cặp sách nhỏ của nó.
“Con sen” ngu người không hiểu gì, “Nó bị làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khả nhịn cười giải thích: “Hôm nay biểu hiện của Đao Đao rất tốt, tôi chọn Đao Đao làm lớp trưởng lớp mầm Hoa Hướng Dương, nó đang khoe với cô đấy.”
“Thật sao? Đao Đao nhà chúng ta lợi hại như vậy sao?”
Cố Tiểu Khả cười gật đầu.
“Con sen” vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại vui vẻ dắt boss nhà mình hân hoan đi về.
Bởi vì cùng lúc có tới mấy “con sen” đến đón boss nhà mình tan học, Cố Tiểu Khả tương đối bận rộn, chỉ có thể nói chuyện với Mạc Thần Trạch hai câu, sau đó nam thần dắt Hổ Nha về nhà.
Sau khi về nhà, Mạc Thần Trạch ngồi xổm xuống xoa cái đầu bù xù của nó, anh hỏi: “Hôm nay có vui không?”
Hổ Nha vẫy đuôi sủa lớn một tiếng gâu, sau đó nó dùng đầu húc liên tục vào cặp sách nhỏ của mình.
Mạc Thần Trạch sửng sốt, con cún này làm sao vậy? Có bí mật gì trong túi à?
Anh mở túi, lấy hộp cơm trưa trống rỗng ra, sau đó mở nhật ký.
Cố Tiểu Khả có nhắc nhở nếu các “con sen” có thời gian nhất định phải mở nhật ký ra xem một chút.
Mạc Thần Trạch dựa theo gợi ý trong nhật ký, chỉ vào hoa hướng dương được vẽ trên quyển sổ nhỏ, rồi xoa lông Hổ Nha khen nó một hồi.
Hổ Nha nhanh chóng hiểu được, chủ nhân đang rất vui bởi vì nó lấy được hoa hướng dương, ngay lập tức nó vô cùng đắc ý, cái đuôi nó xòe ra, tuy rằng nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì, nhưng thấy biểu cảm vui sướng của đối phương đập vào mặt khiến nó vô cùng vui vẻ.
Mạc Thần Trạch nhìn quyển nhật ký xong đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
Chỉ thấy người nào đó ở phía dưới chỗ nhận xét vẽ một bức tranh nhỏ, tiểu cô nương giấu nửa khuôn mặt ở phía sau con cún, chỉ lộ ra một đôi mắt to, cứ như vậy mà quang minh chính đại lén nhìn anh.
Nét vẽ này, đúng là của cô rồi.
Mạc Thần Trạch đứng dậy, anh rút cái thẻ kẹp sách hình xương rồng mình thường dùng ra khỏi sách, sau đó kẹp vào trong nhật ký của Hổ Nha, nhét lại vào trong balo nhỏ của nó.
Đêm đó, năm “con sen” trong khu cư xá lần lượt phát hiện ra…
“Mẹ, con nói với mẹ cái này! Mẹ chắc chắn không thể tưởng tượng nổi hôm nay chó nhà mình học được cái gì đâu!”
“Trời đất ơi! Nó không chỉ học được cách sử dụng bồn cầu để đi vệ sinh, mấu chốt là sau khi đi vệ sinh xong, nó vậy mà còn biết tự xả nước á!”
“Sốc nhất chính là nó còn dùng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà gắt gao nhìn chằm chằm vào phân của mình, phát hiện chưa bị cuốn trôi, nó còn muốn xả nước thêm một lần nữa, là cái loại vô cùng cố chấp đó!”
“Con thật sự chưa từng thấy qua một con chó nào đi vệ sinh có trách nhiệm như vậy! Ý thức còn cao hơn một số người nữa!”
“Trời đất ơi! Mới có một ngày thôi! Con cảm thấy 20000 tệ này quá là đáng giá!”
Tuy nhiên, còn nhiều chuyện khiến các “con sen” phải kinh hãi rớt cằm vẫn đang ở phía sau.
…
Ngày hôm sau khi các “con sen” đưa đám cún đến trường, vô cùng khen ngợi Cố Tiểu Khả, nói cô lợi hại quá, chỉ cần một ngày đã dạy được cún biết dùng bồn cầu.
Đám “con sen” tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, đám cún cũng tụ tập xì xào bàn tán.
[Hôm qua tui về nhà rất mệt mỏi.]
[Có chuyện gì vậy?]
[Chủ nhân cứ bắt tui biểu diễn cách dùng bồn cầu, trong nhà có khách nên cô ấy muốn tui biểu diễn một lần, sau đó còn mời mọi người tụ tập lại xem tui đi vệ sinh…]
[Tui cũng thế! Nhưng mà sau khi biểu diễn xong chủ nhân thưởng cho tui thịt gà giòn, ngon lắm.]
Cố Tiểu Khả cầm lấy dây xích của Hổ Nha từ tay Mạc Thần Trạch, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt nam thần nhìn cô có chút ý tứ thâm sâu.
Sau khi các “con sen” rời đi, Cố Tiểu Khả gọi đám cún vào phòng.
“Lớp trưởng có ở đây không?”
[Có mặt!]
Đao Đao lập tức lạch bạch chạy tới, khí thế oai phong đứng bên chân cô giáo, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía cô.
Cố Tiểu Khả dặn dò nó: “Kiểm tra xem bạn học đến đủ hết chưa.”
[Rõ!]
Lúc Đao Đao nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ rất đáng yêu, nó phụ trách việc ngửi phía sau mỗi bạn, sau khi xác nhận đúng là đám đồng bọn học cùng nhau hôm qua, nó mới trở lại bên cạnh cô giáo, lớn tiếng nói với cô: [Đã đến đủ hết rồi!]
“Rất tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu bài học hôm nay, nội dung học tập của ngày hôm nay là —— ăn cơm.”
Cố Tiểu Khả vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên một tràng tiếng hoan hô.
[Chao ôi, tui thích nhất là ăn! Ăn gì cũng thích hết!]
Đứa vừa nói lời này là một chú Husky mũm mĩm tròn như quả bóng, tên là Tiểu Pudding, nó là một đứa ăn hàng đến phát sợ, tính cách khác hoàn toàn với Đao Đao, nó gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn về phía sau, là một tên nhóc giả khóc siêu giỏi, chỉ cần có đồ ăn sẽ rất vui vẻ, hoàn toàn không kén ăn.
Cố Tiểu Khả nhìn thân thể béo phì này mà nhíu mày, cô bắt đầu kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Tiểu Pudding, phát hiện ra căn bản không sờ được xương sườn của tên nhóc này, phần lưng dưới và đuôi còn có mỡ tích tụ, nếp gấp ở eo và bụng cũng biến mất.
Kế hoạch giảm cân phải được bắt đầu càng sớm càng tốt, nếu không Tiểu Pudding có thể bị bệnh tim, tiểu đường hoặc mắc các bệnh hô hấp, tiết niệu và nội tiết khác.
Béo phì cũng dễ dẫn đến việc chó bị thoát vị đĩa đệm cột sống và viêm khớp, trong trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến bại liệt.
Cố Tiểu Khả đo cân nặng cho mỗi đứa, sau đó ghi chép vào hồ sơ.
Nhờ gần gũi với nhau nên cô cũng phần nào hiểu rõ đám cún này, cô làm một bộ hồ sơ tài liệu cho mỗi đứa để ghi lại tuổi tác, sức khỏe, thể chất, sở thích, tính cách, thực phẩm yêu thích, các kỹ năng sở trường, v.v..
Sự hiểu biết càng sâu sắc thì nội dung trong hồ sơ sẽ càng trở nên chi tiết hơn.