Cố Tiểu Khả điên cuồng hoạt động trí não, nhưng vẫn không thể nghĩ ra một lời bào chữa hoàn hảo nào cả.

Mạc Thần Trạch cúi đầu cười nhạt, đổi chủ đề sang giới thiệu chú chó của mình, “Nó tên là Hổ Nha, vừa tròn 4 tuổi.”

Cố Tiểu Khả đứng rất chỉnh tề, lưng thẳng đuột giống y như đứa học sinh đang bị cô giáo gọi tên dò bài, cô chỉ vào chú chó lông vàng nói: “Nó tên là Brad Pitt ‘vàng’, năm nay 3 tuổi.”

Sau đó lại chỉ vào mèo đen giới thiệu: “Nó tên là Brad Pitt ‘đen’, năm nay 2 tuổi rưỡi.”

Mèo đen cưỡi trên lưng đàn em của mình, bởi vì có tật giật mình nên giơ chân lên che mất mặt meo, tự lừa mình dối người, giả vờ như không biết Mạc Thần Trạch và cũng chưa bao giờ nhìn trộm anh.

Mạc Thần Trạch hỏi thẳng: “Nhà trẻ thú cưng của cô, Hổ Nha nhà chúng tôi có thể đăng ký không?”

Cố Tiểu Khả hơi giật mình, qua hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng gật đầu.

Mạc Thần Trạch xoa xoa cái đầu xù lông của chú chó và cười nói với nó: “Nhớ chăm chỉ học hành, cố gắng thoát khỏi tiểu phân đội mù chữ nhé.”

Vốn dĩ đây chỉ là một trò đùa nhưng không ngờ vào một ngày không xa, dự đoán đó lại trở thành sự thật.

Mạc Thần Trạch dắt Hổ Nha vừa đi dạo vừa trò chuyện với Cố Tiểu Khả.

“Hổ Nha từng là chó nghiệp vụ chuyên dò tìm ma túy, bởi vì bị thương nên xuất ngũ, tôi đã nhận nuôi nó.”

“Bị thương gì vậy?”

“Nó tham gia cuộc truy bắt tại hiện trường và bị bắn vào chân, huấn luyện viên của nó thì đã chết trong trận đấu súng lúc làm nhiệm vụ. Nó đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình hi sinh của anh ta…”

“Sau khi Hổ Nha phẫu thuật xong, cơ thể nó đã hồi phục, nhưng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.”

“Lúc đầu nó không chịu ăn uống gì hết, về sau đỡ hơn một chút nhưng nó lại rất dễ sợ hãi. Sét đánh, tia chớp, mưa to hoặc là âm thanh của pháo hoa, ngay cả bóng bay nổ cũng đều làm nó sợ tới mức trốn dưới ghế sô pha run lẩy bẩy.”

“Tôi nghĩ nếu có cơ hội được chơi nhiều hơn với bạn bè của mình, bệnh tình của nó có thể sẽ thuyên giảm.”

Cố Tiểu Khả nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”

“Cảm ơn.” Mạc Thần Trạch nhanh chóng liếc nhìn Cố Tiểu Khả, sau đó hỏi, “Khi nào thì có thể nhập học?”

“Ngày mốt, anh tranh thủ đưa Hổ Nha đến tòa số 3 ở khu 3 tìm tôi. Trước tiên hãy ký hợp đồng đã.”

“Được.”

Mạc Thần Trạch bất tri bất giác đã đưa Cố Tiểu Khả đến trước cửa biệt thự, trước khi chia tay, yết hầu Mạc Thần Trạch chuyển động lên xuống, anh thì thào: “Tôi thích sen đá, còn cô thì sao?”

Cố Tiểu Khả dường như nghĩ đến điều gì đó, lỗ tai đỏ bừng, “Tôi thích cây long não.”

Một giây tiếp theo, Mạc Thần Trạch đột nhiên rõ giọng nghiêm túc nói: “Tôi độc thân.”

Cố Tiểu Khả: “!!!”

Cố Tiểu Khả cả người cứng đờ, trợn to mắt chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nam thần.

Chỉ thấy nét mặt Mạc Thần Trạch vô cùng nghiêm túc, có chút căng thẳng.

Cố Tiểu Khả hoàn toàn ngây ngốc, nam thần đây là đang ám chỉ cái gì!?

Cô cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình có thể không tốt lắm, không hiểu nổi ba chữ “Tôi độc thân” rốt cuộc mang ý nghĩa gì nữa!

Mạc Thần Trạch đợi tầm mười giây cũng không nghe thấy Cố Tiểu Khả trả lời. Cô giống như một tác phẩm điêu khắc, vẫn giữ nguyên bộ dạng khẽ nhếch miệng không nhúc nhích, giống như thời gian bị dừng lại vậy.

Mạc Thần Trạch dứt khoát hỏi thẳng cô: “Cô thì sao?”

Cố Tiểu Khả cả người không thoải mái, dạ dày co rút, nội tâm phát hoảng, đầu óc choáng váng, ngay cả ngũ quan cũng trở nên nhạy bén lạ thường.

Cô cố gắng nuốt nước bọt, nhỏ giọng trả lời: “Tôi, cũng độc thân.”

Mạc Thần Trạch gật đầu, nghiêng đầu tránh tầm mắt Cố Tiểu Khả, nhếch khóe miệng.

Cố Tiểu Khả nhìn thấy anh cười, tim đập nhanh liên hồi, cô sắp xỉu tới nơi rồi.

Mạc Thần Trạch đưa điện thoại di động tới, giơ lên, “WeChat.”

Trời nóng mà trên tay Cố Tiểu Khả còn đeo một đôi găng tay trắng, cô run rẩy lấy điện thoại di động của mình ra, quét mã QR của nam thần, nhanh chóng thêm bạn WeChat.

“Vậy… Ngày mai gặp.” Mạc Thần Trạch dắt Hổ Nha đi.

Cố Tiểu Khả sững sờ nhìn chăm chú vào bóng lưng nam thần đang đi xa, cảm giác anh dắt chó đi dạo thôi cũng tạo ra một cỗ khí thế bức người.

Cô nhắm mắt hít sâu để ổn định tinh thần.

Tôi vừa mới được thêm WeChat của nam thần, a a a a——

Vành tai của Cố Tiểu Khả vừa đỏ vừa nóng, nghĩ về sau nam thần mỗi ngày đều đưa Hổ Nha đi học, nghĩa là họ có thể gặp nhau mỗi ngày, trong lòng vui sướng không nói nổi, trái tim phút chốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để mà hát vang một khúc cao nguyên Thanh Tàng.

Cố Tiểu Khả cố nhịn xuống tâm tình đang kích động, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Pitt ‘đen’ và Pitt ‘vàng’ về nhà, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Việc đầu tiên cô làm sau khi về nhà chính là nhanh chóng vọt vào toilet rồi đóng cửa lại, ở bên trong điên cuồng la hét ba tiếng, sau đó làm như không có việc gì mở cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau, Cố Tiểu Khả dậy sớm, dùng tốc độ lúc tập hợp khẩn cấp trong huấn luyện quân sự mà nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo gọn gàng, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng vỗ vỗ qua, cố gắng làm sao cho hoàn mỹ nhất.

Lúc 8 giờ, chuông cửa đột nhiên reo.

Cố Tiểu Khả vỗ vỗ ngực, chỉnh lại cổ áo, vén tóc ra sau tai, điều chỉnh hô hấp, mở cửa ——

Mạc Thần Trạch đứng ở cửa, Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Khả, vẻ mặt tò mò.

Cố Tiểu Khả có dáng người hơi gầy, mái tóc đen buộc lên đơn giản, sau khi mở cửa, ánh nắng vàng nhạt sáng sớm chiếu đầy lên tóc cô.

Mạc Thần Trạch ngây người, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Cố Tiểu Khả cũng lập tức chào hỏi: “Chào buổi sáng——”

Do quá căng thẳng nên cô bị vỡ giọng.

Hiện trường nhất thời yên tĩnh 3 giây.

Vành tai Cố Tiểu Khả phiếm hồng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bình thản vô cùng tự nhiên, cô cúi đầu lùi ra sau một bước, mời nam thần vào.

Mạc Thần Trạch ngồi ngay ngắn trên sô pha, trên khuôn mặt anh tuấn hôm nay có đeo một cặp kính, thoạt nhìn vừa cấm dục vừa khiêm tốn, lúc chạm mắt với Cố Tiểu Khả lại lộ ra biểu tình dè dặt cẩn thận, dường như cũng không để ý lắm.

Cái này có hơi… miệng khô lưỡi khô.

Cố Tiểu Khả pha cho Mạc Thần Trạch một tách trà kỷ tử, hai người ngồi đối diện nhau, sau đó lại im lặng mất năm giây.

Kỷ tử, giúp sáng mắt.

Mạc Thần Trạch rũ mắt nhìn về phía tách trà kỷ tử, sau đó bất ngờ bưng lên uống một ngụm, hương vị không tệ.

Mắt trái của anh có chút khô khốc, vô ý chớp chớp mấy cái, sau đó nhìn về phía Cố Tiểu Khả, chỉ thấy tư thế cô ngồi rất đoan trang, lưng thẳng tắp, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm tách trà bốc khói trên bàn đến mức hồn bay phách lạc.

Cố Tiểu Khả vẫn lén quan sát nam thần, đương nhiên phát hiện ánh mắt mờ ám của anh.

Cố Tiểu Khả hai tay chậm rãi nắm chặt, âm thầm hít sâu điều chỉnh tâm tình.

Mạc Thần Trạch cảm thấy phản ứng của Cố Tiểu Khả có hơi kỳ quái, giống như đang cố kiềm chế cái gì đó.

Cố Tiểu Khả hé miệng, trong lòng có vô số lời muốn nói ra ngoài như ong vỡ tổ, nhưng lại giống như xảy ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.

Cô dùng sức nắm chặt nắm tay, mím môi cúi đầu dùng tóc mái che đi đôi mắt tối tăm không rõ của mình.

Mạc Thần Trạch lại uống một ngụm trà kỷ tử, chủ động phá vỡ tình thế bế tắc, hỏi: “Bây giờ có thể ký hợp đồng chưa?”

Cố Tiểu Khả đang ngẩn người, trong nháy mắt hoàn hồn lại, đứng dậy đi tới phòng sách lấy tập tài liệu, đưa hợp đồng cho Mạc Thần Trạch.

“Tôi đề nghị cho Hổ Nha học chương trình một năm, hiệu quả sẽ tốt hơn, đến lúc đó nó có thể nghe hiểu được rất nhiều những lời nói đơn giản.”

“Nội dung học tập mỗi ngày tôi đều ghi vào nhật ký dành riêng cho nó, cũng sẽ xây dựng những nội dung học tập khác nhau để phù hợp với tính cách của mỗi thú cưng, 1 tuần sẽ là học kỳ thử, nếu không hài lòng sẽ được hoàn lại tiền đầy đủ.”

“Trong quá trình học tập, tôi cũng sẽ theo dõi tình trạng thể chất của Hổ Nha và đưa ra lời khuyên về chế độ ăn uống của nó.”

“Ở trường mẫu giáo này, nó không chỉ có thể học được rất nhiều kỹ năng, mà còn được tập thể dục đầy đủ, cũng như có thêm rất nhiều bạn tốt.”

“Mấy chú chó trong lúc chủ nhân đi làm thật ra sẽ thấy rất cô độc, tới nơi này học tập giống như đang ở nhà trẻ, nó sẽ vui vẻ, anh yên tâm.”

Mạc Thần Trạch rất tò mò, “Học ở đây một năm thì Hổ Nha thật sự có thể nghe hiểu lời tôi nói ư?”

Cố Tiểu Khả gật đầu, “Chỉ số thông minh của giống chó săn Đức rất cao, không khác gì một đứa trẻ 7 tuổi, cho nên nếu nói đơn giản thì nó có thể nghe hiểu.”

“Trường hợp của Hổ Nha khá đặc biệt, tôi sẽ dạy dỗ nó, hơn nữa cũng sẽ ấn định huấn luyện chuyên môn giảm độ nhạy cảm với tiếng ồn bất ngờ cho nó.”

“Thật ra biện pháp tốt nhất và hiệu quả nhất chính là để cho nó chơi đùa bình thường với mấy chú chó khác, chỉ cần dẫn dắt đúng cách, qua một thời gian dài các bạn đồng trang lứa sẽ giúp nó khôi phục lại sức khỏe.”

Mạc Thần Trạch gật đầu, anh vốn không quan tâm đến chuyện học phí mà lại hỏi: “Tôi có cần phải làm gì đặc biệt cho nó không?”

“Đây là ba lô của Hổ Nha.” Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch một cái ba lô chuyên dùng cho chó cỡ lớn, “Bên trong có một hộp cơm, còn có một quyển nhật ký.”

“Khai giảng xong, mỗi sáng trước 9 giờ phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho nó sau đó đưa đến đây, 5 giờ chiều đón nó tan học, sau khi về nhà thì mở nhật ký ra xem, trên đó có ghi đánh giá biểu hiện trong ngày, còn có bài tập về nhà nữa.”

“Bài tập về nhà chủ yếu là một vài trò chơi thú vị, giúp Hổ Nha ôn tập lại những thứ đã học được trong ngày, đồng thời còn có thể hâm nóng tình cảm giữa hai người.”

“Tháng đầu tiên sẽ được đào tạo về các kỹ năng sống cơ bản, chẳng hạn như sử dụng nhà vệ sinh, từ chối ăn thức ăn do người lạ cung cấp, tránh xa các vật dụng nguy hiểm, v.v…”

Mạc Thần Trạch vừa nghe vừa gật đầu, cầm bút lên, soạt soạt vài nét đã ký xong hợp đồng.

Cố Tiểu Khả còn chưa kịp nói tới học phí…

Bởi vì các dịch vụ mà cô cung cấp hoàn toàn không thể thay thế, học phí trường mẫu giáo thú cưng rất là tốn kém, tháng đầu tiên là hai mươi ngàn tệ.

Nhưng hai mươi ngàn trong mắt Mạc Thần Trạch chỉ là chút tiền lẻ, không đáng để nói.

Sau khi ký xong hợp đồng, Mạc Thần Trạch lập tức chuyển khoản tiền học phí, dắt Hổ Nha đi dạo một vòng trường mẫu giáo, giúp nó sớm quen thuộc với nơi học tập mới, sau đó bởi vì công ty có việc nên anh đã rời đi.

Anh đi chưa được bao lâu thì lại có thêm hai tốp “con sen” tới cửa tư vấn, hơn nữa còn rất vui vẻ ký hợp đồng.

Chỉ cần có thể làm cho Husky nhà mình không còn phá nhà phá cửa mỗi ngày, thì học phí hai mươi ngàn căn bản không là cái đinh gì, người có tiền xuống tay rất chi là hào sảng.

Hai người tới cuối cùng là một đôi bạn thân, trong số đó có một người là chủ nhân của chú Husky ngày hôm qua, đã bị hành động tự mình dọn phân vô cùng tao nhã của Pitt ‘vàng’ làm cho kinh hãi, đêm đó đã liên lạc với bạn thân của mình, bảo bạn mình mang theo chú Labrador của cô áy đi đăng ký nhập học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play