Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Của Tôi Đều Nằm Vùng

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Cố Tiểu Khả vừa đến thì bàn mạt chược cũng dẹp luôn, chủ yếu là vì Pitt ‘đen’ nợ nần chồng chất, cho nên không thể làm gì khác là chăm chỉ làm việc, làm việc chăm chỉ để kiếm chút tiền mọn trả tiền thuê nhà và phí sinh hoạt tháng sau của nó và đàn em nữa.

Bà Trình cười chào hỏi Cố Tiểu Khả: “Tiểu Khả ở lại ăn tối đi, tối nay có món cá rô, cháu ăn xong rồi hẵng đi.”

Mèo đen vừa nghe thấy hai tiếng cá rô đã vui vẻ đến mức ngoe nguẩy cái đuôi lông xù dài của mình, sự buồn bực vừa nãy do mất một tệ vì thua mạt chược đã bị quét sạch.

Cố Tiểu Khả nhịn cười: “Không cần đâu, cháu tới tìm Pitt ‘đen’ bàn công chuyện.”

“Đi đi, nó mà còn không cố gắng kiếm tiền thì chỉ có nước uống gió Tây Bắc để sống thôi…”

Bà Trình vui vẻ hớn hở thu dọn sổ sách kế toán của mình, trên đó ghi chép toàn là giao dịch có liên quan đến Pitt ‘đen’.

Đường đường là giáo sư đại học môn Toán, mà mỗi ngày đều lặp đi lặp lại phép cộng trừ dưới ba con số, hơn nữa còn vui vẻ làm không biết mệt, xem sổ sách kế toán giống như bảo bối, mỗi đêm đều khóa trong két sắt.

Trong két sắt nhà họ Trình có ba thứ, theo thứ tự là hợp đồng thuê nhà có dấu chân của Brad Pitt ‘đen’, còn có tiền thuê nhà và sinh hoạt hàng tháng của Tiểu Khả Ái, cùng với sổ sách ghi nợ.

Đối với chú mèo đen đang mang một món nợ khổng lồ mà nói, Cố Tiểu Khả đến quả thật giống như ân nhân cứu mạng.

[Cái gì!? Cô nói có vụ làm ăn lớn giá 1000 tệ giao cho tôi làm á!?]

[Tôi ít đọc sách, cô đừng có mà lừa tôi nha, đừng nói là muốn kéo tôi vào mấy cái loại hành vi phạm tội như buôn lậu thuốc phiện đó chứ?]

[Tôi là một con mèo đứng đắn à nha, cô đừng có mơ mộng hão huyền, coi chừng tôi gọi chú cảnh sát nhá!]

Pitt ‘đen’ vô cùng cẩn thận, tuy nó tôn sùng tự do, nhưng tuyệt nhiên không làm mấy chuyện phạm pháp, cũng không đi kiếm những đồng tiền dơ bẩn, trước giờ đều ăn ngay nói thẳng, là một chú mèo tốt luôn tuân thủ kỷ cương luật pháp!

Cố Tiểu Khả: “…”

“Tôi coi như cũng là khách quen hợp tác lâu năm với cậu, đã bao giờ lừa cậu đi bán thuốc phiện đâu!”

“Chuyện là tôi tính mở một nhà trẻ cho thú cưng, nên muốn tuyển cậu với Pitt ‘vàng’ tới hỗ trợ làm gương mặt đại diện tuyển sinh ấy mà.”

[Ra là vậy~ Được thôi, tôi làm!]

Là một chú mèo mang trong mình ý chí khát vọng làm giàu nhỏ bé, Pitt ‘đen’ quyết định nhận mối làm ăn lớn này, nó giơ móng vuốt nhỏ vỗ bịch bịch lên ngực, sau đó cũng giúp đàn em Pitt ‘vàng’ tự vỗ lên ngực mình, dõng dạc tuyên bố cam kết: [Người anh em cứ yên tâm, tôi với tiểu đệ sẽ giúp cô dựng sạp rồi làm người mẫu luôn, đảm bảo làm ăn phát đạt, phất lên như diều gặp gió, đám thú cưng tranh nhau bể đầu để mà nhập học luôn!]

Cố Tiểu Khả tò mò hỏi: “Sao cậu cứ kêu tôi là người anh em hoài vậy?”

Mèo đen ngẩn người, sau đó thản nhiên trả lời: [Bởi vì bốn bể là anh em chứ sao, trên tivi nói vậy á, chẳng lẽ không phải à?]

Cố Tiểu Khả: “…”

Ừm cũng có lý, không cãi được.

Cô lái qua chuyện khác, “Trước tiên chúng ta phải làm một khóa đào tạo nhận việc đã, tối nay bắt đầu nhé.”

Pitt ‘đen’ gật đầu lia lịa, giơ bàn chân ra vuốt bộ ria dài của mình, mỗi khi làm việc chăm chỉ, vẻ mặt nó lúc nào cũng nghiêm túc.

[Oh oh oh, tôi hiểu rồi, tôi bảo đảm sẽ thể hiện thật tốt, phải không Pitt ‘vàng’?]

Đàn em lông vàng gào lên hỏi: [Em sẽ được ăn bò viên nếu thể hiện tốt đúng không ạ!?]

Pitt ‘đen’ nhảy dựng lên cốc vào đầu thằng đàn em một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: [Đúng là không có tiền đồ gì cả, chỉ biết mỗi cái này thôi! Suốt ngày bò viên bò viên, mày không nhớ là còn có heo viên, gà viên, cá viên nữa à?!]

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô đưa 5 tờ tiền lớn màu đỏ đến trước mặt mèo đen rồi nói với nó: “Đây là 500 tệ tiền đặt cọc. Sau khi chiêu sinh thành công 10 thú cưng ghi danh nhập học, tôi sẽ thanh toán phần còn lại.”

Pitt ‘đen’ lần lượt kiểm tra từng tờ tiền xem thật hay giả, sau đó cười đồng ý: [Tốt lắm, tốt lắm~]

Tiếp theo là khóa đào tạo nhận việc vô cùng gấp rút, nói đúng hơn là “nước đến chân mới nhảy”, bởi vì có đại ca mèo đen phụ trách, còn có đứa đàn em lông vàng rất ngoan ngoãn, cho nên việc học hành tiến triển cực nhanh.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, Cố Tiểu Khả thấy rằng đã đến lúc phần lớn các con sen phải ra ngoài dắt “boss” đi dạo, cô lấy ra một bộ xích rồi đeo vào cổ Pitt ‘vàng’, dắt nó đi dạo sẵn tiện làm quảng cáo tuyển sinh luôn.

Chú mèo đen uể oải ngáp dài, nó cưỡi trên lưng thằng đàn em lông vàng của mình như thể mình là chúa tể các loài mèo đang đi tuần tra lãnh thổ.

Có mục đích rõ ràng, Cố Tiểu Khả tiến thẳng tới vườn thú cưng ở khu 3, nơi có bãi cỏ rộng, là thánh địa cho thú cưng tự do đi lại.

Sau khi lông vàng và mèo đen hiên ngang anh dũng đến vườn thú cưng, Cố Tiểu Khả tháo dây xích ra cười nói: “Đi đi, cứ chơi cho đã nhá.”

Nghe được lệnh, đàn em lông vàng và đại ca mèo đen phóng như bay, mục tiêu vô cùng rõ ràng, cụ thể là lao đến chỗ chú Husky ngay bên cạnh.

Nhờ có trình ngoại giao của Pitt ‘đen’, hai chú chó rất nhanh đã bắt đầu chơi đùa, chơi được một lúc lại cùng nhau đi tìm chú Husky tiếp theo…

Sau nửa giờ, Pitt ‘vàng’ đã kết giao thành công với ba người bạn Husky, một lưới tóm gọn toàn bộ những chú Husky trên bãi cỏ.

Dẫn đầu là Pitt ‘vàng’, đang cưỡi trên lưng là một chú mèo đen, sau lưng có ba “tùy tùng” Husky, trông giống như một đội quân tuần tra, trở thành một cảnh quan tuyệt đẹp trong khu vườn.

“Pitt ‘vàng’, lại đây.”

Cố Tiểu Khả vừa ra lệnh một tiếng, Pitt ‘vàng’ đã nhanh như chớp đã đưa tất cả bạn bè của mình đến chỗ cô.

“Sen” của mấy chú Husky ai nấy đều rất tò mò, từng người một đi theo “boss” của mình để chậm rãi tiếp cận Cố Tiểu Khả.

Nói chuyện một hồi, mọi người đều bàn về các “boss”, Cố Tiểu Khả cũng tự nhiên trở nên thân thiết với các “con sen”, nghe họ liên tục phàn nàn về việc chúng phá phách như thế nào, ma mãnh như thế nào, đáng đánh như thế nào.

Đúng lúc này, Pitt ‘vàng’ bỗng vỗ nhẹ vào mu bàn chân của Cố Tiểu Khả, Cố Tiểu Khả sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu hỏi nó: “Sao thế, muốn đi ị à?”

Pitt ‘vàng’ xoay tại chỗ hai vòng, sau đó kêu lên một tiếng.

Cố Tiểu Khả tức thì mở ra một túi phân hủy sinh học chuyên dùng để đựng phân cho thú cưng, trải ra bên cạnh.

Pitt ‘vàng’ bước tới, hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu ‘gửi gắm tình yêu’ vào trong túi, sau đó xoay người dùng chân cầm chiếc túi lên, cắn gọn một đầu túi, lon ton tự mình chạy đến thùng rác, vứt túi đi.

Toàn bộ động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, như thể đã trải qua mấy ngàn lần mài giũa.

Đám “con sen” đang đứng xem há hốc miệng, hàm rớt xuống đất.

Xem chó nhà người ta kìa, giỏi, quá, đi!

Quay đầu lại nhìn chó nhà mình… trừ phá nhà phá cửa ra thì chả được tích sự gì!

Đúng là không có so sánh sẽ không thấy thương đau mà!

Cố Tiểu Khả phải tận dụng triệt để cơ hội này để quảng bá “trường mẫu giáo thú cưng dễ thương” của mình, hai “con sen” ở đây có vẻ khá hứng thú với tấm gương “sáng” trước mặt này.

Mọi người đều sống cùng một khu cư xá, ở một mức độ nào đó, họ là những người cùng giai cấp, hơn nữa còn là hàng xóm, đương nhiên sẽ dễ dàng lấy được lòng tin hơn những người khác.

“Con sen” còn lại không phải là không quan tâm, mà bởi vì bà ta không phải là chủ nhân thực sự của con chó, bà chỉ là một dì bảo mẫu được thuê, không thể tự quyết định, cần phải về nhà hỏi ý kiến gia chủ.

Biểu hiện của Cố Tiểu Khả rất hờ hững, như thể “Tôi mở trường mẫu giáo cho thú cưng chỉ vì sở thích thôi”.

Cô biết rằng, nhờ vào sự tương phản rõ rệt của Pitt ‘vàng’, chỉ cần cô dắt nó ra ngoài đi dạo mỗi ngày, sớm muộn gì mấy “con sen” này cũng sẽ động lòng mà thôi.

Gieo rắc mầm hi vọng xong, Cố Tiểu Khả không ở lại nữa mà chuẩn bị đưa Pitt ‘vàng’ về nhà.

Vào lúc này cô đột nhiên nhìn thấy một người, động tác chợt dừng lại.

Người nọ dựa lưng vào cây long não, vóc dáng rất đẹp, vai rộng, eo hẹp, chân dài, không còn nghi ngờ gì nữa, anh là người đàn ông nhận được sự ưu ái của ông trời!

Lúc này anh đang nhìn xuống điện thoại, quần áo bị gió hè thổi lay động, tư thế vô cùng tùy ý, bên cạnh là một chú chó chăn cừu Đức oai vệ đang thoải mái chơi đùa trên bãi cỏ, thế nhưng động tác dắt chó trông vô cùng bình thường này bây giờ lại có thể đẹp như một bức tranh vẽ.

Cố Tiểu Khả hô hấp không thông, trong lòng tự nhủ, nam thần sống ở khu 1, sao lại dắt chó đến khu 3?

Cô ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng bên trong lại luống cuống không thôi, cô cúi đầu thấp xuống, dùng tóc mái che đi gần một nửa khuôn mặt, không dám nhìn thẳng vào Mạc Thần Trạch, chỉ dám vụng trộm liếc mắt xéo qua thăm dò anh, giả bộ bình thản ung dung đi qua trước mặt nam thần.

Mạc Thần Trạch ngẩng đầu cất điện thoại, ánh mắt vẫn luôn dán vào Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả vô thức nín thở, đến nỗi suýt nữa thiếu dưỡng khí.

Mạc Thần Trạch đột nhiên lên tiếng chào hỏi, giọng nói có chút khàn khàn, “Xin chào, tôi tên là Mạc Thần Trạch.”

Cố Tiểu Khả dừng chân, cổ họng cô khô khốc ngứa ran, nhất thời không kìm được ho nhẹ một tiếng.

Bỏ mịa rồiiii nam thần chủ động chào hỏi kìaaaa, phải làm sao đây!!!

Trước khi cô kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, miệng đã nhanh hơn não.

“Xin chào, tôi tên Cố Tiểu Khả.”

Cô căng thẳng đáp lại, hai tay vụng về lúng túng xoa nhẹ lên quần.

Khi đã bắt nhịp được với cuộc trò chuyện, cuộc hội thoại sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn.

“Tôi sống ở khu 1.”

“Tôi thì ở khu 3.”

Cố Tiểu Khả đột nhiên lấy lại tinh thần, nam thần sống ở khu 1, việc dắt chó đến khu 3 đi dạo cô đã cảm thấy lạ lắm rồi, còn cô sáng sớm nay lại chạy ra công viên khu 1 để leo cây, như vậy chẳng phải càng kỳ lạ hơn ư!?

Giải thích sao mới tốt đây!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp