Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Của Tôi Đều Nằm Vùng

Chương 18


2 tháng

trướctiếp

Sau khi nói xong, Cố Tiểu Kha khẽ thở dài, cô cúi đầu lặng lẽ dùng tóc che đi đôi má ửng đỏ của mình.

Mạc Thiên Trạch không thay đổi sắc mặt sau khi nghe thông tin bùng nổ này, anh giữ vẻ mặt khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa sợi dây xích trong tay cho Cố Tiểu Kha

Cố Tiểu Kha: “…”

“À, tiền bối, hôm nay thứ bảy, Hổ Nha không phải đi học.”

Cún con nghiêng đầu và lén lút trợn trắng mắt.

Cảnh tượng có chút gượng gạo, hiện trường im lặng không tiếng động.

Một lúc lâu sau, Mạc Thần Trạch cảm ơn Cố Tiểu Nha, rồi đưa Hổ Nha trở về nhà.

Trên đường đi, anh định gọi điện cho Chu Xuyên, nhưng phát hiện ra rằng họ vẫn đang giữ tình trạng kết nối cuộc gọi.

“Lão Mạc!” Chu Xuyên vô cùng hí hửng nói, “Cậu, đợt thao tác này được quá nha, đồ lưu manh nhà cậu khi tán gái cũng có chiêu trò quá đấy.”

“Nói chuyện nghiêm túc,” Mạc Thần Trạch trầm giọng nói, “Trịnh Cát An tối hôm qua tới tìm tôi nói chuyện đổi nhóm, chị ta không muốn đổi, tôi không đồng ý.”

“Tôi thật sự không ngờ chị ta lại có suy nghĩ không yên phận,” Chu Xuyên gạt ý cười trên mặt sang một bên, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, “Chị ta thế mà lại bán thông tin số liệu của công ty! Phúc lợi do công ty chúng ta cung cấp có gì không tốt, mọi người đều là sinh viên cùng trường, làm sao tự nhiên lại có cái kiểu người ăn cây táo rào cây sung như chị ta cơ chứ?”

“Đừng nói lung tung, tôi sẽ tìm người điều tra, đợi đến khi có chứng cứ rồi lại nói tiếp.”

“OK, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Xuyên gọi tất cả những người đang tăng ca trong phòng thư ký vào văn phòng của mình, sau khi giao nhiệm vụ công việc xong, thấy không có người ngoài, anh ấy mới nói: “Hôm nay tôi ăn được một quả dưa siêu to khổng lồ, muốn chia sẻ với mọi người!”

Trong giọng nói của anh ấy mang theo sự phấn khích rõ ràng.

Mặc dù các thư ký đang chờ để giải quyết công việc tồn đọng, nhưng vẫn bị thu hút bởi những câu chuyện phiếm từ miệng của lãnh đạo.

Cả đám tò mò xấn tới hỏi: “Dưa gì? Mau mau nói.”

Chu Xuyên gấp gáp muốn buôn dưa, lại chợt nhớ tới đây là chuyện riêng tư của cấp trên, không được lão Mạc cho phép đã tùy ý tuyên truyền ra ngoài, sợ là sẽ bị phạt đến phá sản luôn mất.

Cho nên Chu Xuyên nói đến bên miệng nhất thời lại nghẹn trở về, anh ấy ho nhẹ hai tiếng: “Không nói cho mấy người biết.”

Các thư ký: “…”

Nếu không phải vị trước mắt này là cấp trên trực tiếp của họ, nếu mắng anh ta rất có khả năng sẽ bị đuổi việc hoặc bị gây khó dễ, cho nên họ mới phải nhẫn nhịn, chứ nếu đổi lại là người khác, đặt dưa ngay bên miệng rồi, làm người ta thèm, lại đột nhiên không cho ăn, thì mọi người đã sớm xông lên đánh cho một trận tơi bời rồi.

“Dù sao cũng thật sự là một quả dưa to, ngon lắm!” Chu Xuyên nhịn rồi lại nhịn, vội vàng uống một ngụm trà đè nén.

Các thư ký: “…”

Ôi là rời, loại cấp trên này có thể kéo ra ngoài xử bắn năm phút không?

Khóe miệng Chu Xuyên không nhịn được co giật, rất chi là khó chịu, lại cảm thấy ở sau lưng tiết lộ chuyện riêng tư của lão Mạc có chút không tốt lắm, cho nên cố gắng kéo căng khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói:  “Đây thật sự là ‘quả dưa’ ngon nhất mà tôi đã ăn trong nhiều năm qua, vừa thơm vừa ngọt, vừa trêu chọc vừa cọt nhả, mấy người đừng có mà không tin, tuy rằng tôi không thể nói ra, nhưng quả dưa này lại là thật, tôi không cần phải lừa gạt mấy người đâu.”

Khóe miệng các thư ký giật giật: “…”

Chu Xuyên sửng sốt một chút, nhận ra mình càng nói thế hình như càng có vẻ gợi đòn, “Nếu không thì mấy ngươi đoán xem? Đoán chính xác thì không tính là tôi tiết lộ, cậu ấy cũng không trách tôi được.”

Các thư ký: “…”

Chu Xuyên trong mắt tràn đầy chờ mong, các đồng nghiệp còn lại vẻ mặt như bị táo bón, tựa hồ đều đang cố nén cái gì đó.

Chu Xuyên nhìn điện thoại di động nhớ lại, phát ra từ nội tâm cảm khái: “Lạy chúa tôi, tôi thật sự không thể ngờ, cậu ấy thoạt nhìn chững chạc đàng hoàng, thì ra có thể cợt nhả tới như vậy.”

Các thư ký: “!!!!!”

Chu Xuyên lại thở dài ba giây, giống như nhớ tới cái gì đó, hỏi mọi người: “Công việc hôm nay có thể hoàn thành trước khi tan làm được không?”

Các thư ký nhao nhao lắc đầu, áp lực công việc của các cô tương đối lớn, nếu không phải vì tiền lương và phúc lợi tốt, tăng ca còn được trả gấp đôi tiền lương, thì với một người cấp trên tính cách cà tưng như vậy, cả đám đã đồng loạt từ chức không làm nữa rồi.

Chu Xuyên trừng mắt nhìn các thư ký, “Vậy mấy ngươi còn sững sờ trong văn phòng của tôi làm gì? Có muốn tiếp tục làm thêm giờ tại công ty vào ngày mai không?”

Các thư ký: “…”

Đại đao dài bốn mươi mét mà mọi người rút ra xuýt chút nữa không kịp thu mà chém cho tên này mấy phát rồi.

Buổi tối hôm đó, Mạc Thần Trạch có một giấc mơ kỳ quái.

Trong mơ không có gì cả, chỉ có một tờ giấy lơ lửng giữa không trung, không giống như những giấc mơ dự đoán trước kia, nội dung trên tờ giấy này vô cùng kỳ quái, trên đó viết ——

[Sau khi Cố Tiểu Khả chạy ra khỏi biệt thự nhanh chóng tìm được một cây đa to rậm rạp, nhảy phắt một cái trèo lên cây, ở trên cây cao co người ôm chặt lấy bản thân.]

[Thanh âm kỳ lạ vô tình từ kẽ miệng cô phát ra, thân thể Cố Tiểu Khả run lên, sắc mặt trở nên tái mét, cô gắt gao cắn khóe miệng, cắn cho đến khi chảy máu.]

[Cơn đau hơi làm vơi đi dục vọng, Cố Tiểu Khả liều mạng hít sâu, nắm chặt tay tới mức móng đâm vào da thịt.]

[Thật lâu sau, Cố Tiểu Khả mới chậm rãi bình tĩnh lại, cô lau đuôi mắt đỏ rực, khôi phục sắc mặt bình thường.]

[Căn bệnh chết tiệt này!]

Mạc Thần Trạch khó có thể tin nhìn chằm chằm tờ giấy trước mắt này nhiều lần, khi còn nhỏ anh đã từng dựa vào những giấc mơ dự báo kiểu này để tránh thoát vài tai nạn nhỏ, theo tuổi tác càng ngày càng lớn, số lần mơ thế này lại càng ngày càng ít.

Nhưng giấc mơ tối nay lại khác xa những giấc mơ trước kia, Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm mấy chữ [Căn bệnh chết tiệt này], nhíu mày, mở miệng hỏi: “Bệnh? Căn bệnh gì?”

Vừa dứt lời, nội dung trong tờ giấy lơ lửng trên không trung biến thành ——

[Cố Tiểu Khả mắc bệnh tâm lý.]

Trong đầu Mạc Thần Trạch đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc trước anh và Cố Tiểu Khả không cẩn thận ôm nhau, giống như liên tưởng đến cái gì đó, sương mù không thể sờ không thể nhìn thấy trong lòng đang từng chút từng chút tan biến.

Trong lòng anh sốt ruột, vội vàng hỏi: “Có nghiêm trọng hay không?”

[Không tính là nghiêm trọng, có thể điều trị thông qua thôi miên.]

Nhìn đến đây, Mạc Thần Trạch thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nảy ra một ý nghĩ không dám tin, “Bệnh này, lúc phát bệnh, biểu hiện cụ thể là gì?”

[Không thể tiếp xúc trực tiếp với người khác.]

Mạc Thần Trạch lập tức nhớ tới câu “Đừng chạm vào tôi” của Cố Tiểu Khả, nhắm mắt lại… Hóa ra là như vậy.

Anh im lặng một lúc lâu, đột nhiên rất muốn mắng một câu, sau đó ổn định tâm trí, hỏi: “Vì sao cô ấy lại mắc phải bệnh này? Phải điều trị như thế nào?”

[Muốn xem nội dung tiếp theo của kịch bản, xin vui lòng nạp tiền.]

Mạc Thần Trạch: “…”

 Mạc Thần Trạch: “Làm thế nào để nạp tiền?”

Kịch bản: [Làm nhiệm vụ để kiếm xu, sử dụng xu để mua nội dung kịch bản. Tất cả nội dung hay đều có ở đây.]

Mạc Thần Trạch: “…Tại sao giấc mơ dự đoán lúc còn nhỏ không bị tính phí?”

Kịch bản: [Trước đây là dùng thử miễn phí, bắt đầu từ bây giờ cần trả phí để xem, hãy ủng hộ kịch bản chính gốc, cảm ơn bạn.]

Mạc Thần Trạch: “…”

Anh nhắm mắt lại, một lúc sau dường như cuối cùng anh đã thuyết phục bản thân chấp nhận thiết lập kỳ quái này, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Cần làm nhiệm vụ gì?”

Kịch bản: [Vào thời khắc quan trọng nói ra những lời trong lòng bạn là được rồi.]

Mạc Thần Trạch: “Làm thế nào để biết được khi nào là thời khắc quan trọng?”

Kịch bản: [Khi đến thời điểm, lời thoại sẽ tự động xuất hiện trước mắt bạn.]

Không đợi Mạc Thần Trạch tiếp tục đặt câu hỏi, tiếng chuông báo đột nhiên vang lên, âm thanh lớn dần, Mạc Thần Trạch mở mắt tỉnh lại.

Sáng sớm thứ hai đầu tuần, Mạc Thần Trạch đưa Hổ Nha đi học, đến trường mẫu giáo dành cho thú cưng, nhìn thấy Cố Tiểu Khả từ xa, cô quay lưng lại với anh, đang mỉm cười nói chuyện với các ‘con sen’ của những chú cún khác.

Tuần học thử nghiệm đã trôi qua, không có bạn nhỏ nào nghỉ học, ngược lại có rất nhiều khách hàng muốn đăng ký cho thú cưng của họ, nhưng tiếc là Cố Tiểu Khả vẫn chưa đồng ý.

Cô đăng thông báo, mỗi cuối tháng sẽ nhận năm bạn, đầu tháng khi bắt đầu học, tất cả các thú cưng đều phải bắt đầu từ lớp mầm, sau đó lên lớp chồi, cuối cùng là lớp lá.

Ưu tiên đăng ký cho Husky.

Các khách hàng không hiểu vì sao cô lại thêm vào quy định này, nhưng ai cũng biết cô thực sự có năng lực, ngay cả khi nội quy có chút kỳ lạ nhưng họ vẫn gửi thú cưng của mình đến trường để học tập.

Mạc Thần Trạch lặng lẽ nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Khả, ánh mắt phức tạp, không nói lời nào.

Ngay cả khi dây xích của Hổ Nhà được trao cho Cố Tiểu Khả, đối phương chào hỏi anh, anh vẫn không nói gì.

Tâm trí của Mạc Thần Trạch không còn chỗ cho việc chào hỏi nữa.

Kịch bản nói rằng Cố Tiểu Khả bị bệnh tâm lý nên ngày hôm đó không cẩn thận chạm vào tay cô, lại bị cô đẩy ra.

Lúc đó cô đang nhất thời xúc động, trong mắt cô hiện vẻ chán ghét, cảnh giác, có lẽ… vốn dĩ không phải nhắm vào mình.

Cố Tiểu Khả, cũng có khả năng, thật sự thích mình?

Không phải kiểu thích để trả ơn, mà là yêu thích.

Nếu đúng là như vậy…

Mạc Thần Trạch nhớ lại những gì đã nói với cô, “Cô không cần phải tốt với tôi như vậy, kiểu quan tâm đó tôi không cần.”

Cô nghe xong cũng không nói gì, chỉ đứng đó trầm mặc một lúc rồi rời đi.

Sau đó, anh cố tình dùng Hổ Nha để ép cô phải thú nhận…

“Cô có thích Mạc Thần Trạch không?”

Mạc Thần Trạch nghĩ đến giọng nói run rẩy của Cố Tiểu Khả khi đó, mặt trầm lặng như nước, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nguyền rủa chính mình.

Anh thà quay ngược thời gian, trở về vào lúc mình cố ý tán tỉnh, để Cố Tiểu Khả trút hết bực tức ra ngoài!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp