Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Của Tôi Đều Nằm Vùng

Chương 17


2 tháng

trướctiếp

Kinh phí đầu tư vào hạng mục nghiên cứu khoa học là vô cùng lớn, cho nên các loại số liệu thực nghiệm đều rất quý giá, một khi tin tức quan trọng bị lộ, đối với công ty chắc chắn sẽ là một đòn trí mạng.

Lại nói, người phụ nữ kia nếu như vẫn tiếp tục ở lại công ty, thật đúng là một tai họa! Hơn nữa cô ta đã vi phạm pháp luật, đáng phải nhận trừng phạt.

Cố Tiểu Khả khẽ cắn môi, quyết định nhanh chóng tìm cơ hội nói chuyện này cho Mạc Thần Trạch biết.

Mèo đen vỗ vỗ túi tiền nhỏ trên người mình, dùng móng vuốt kéo mở khóa ra, bỏ 200 tệ mới kiếm được vào.

“Được rồi, tôi đã nói cho cô toàn bộ nội dung tôi nghe lén được rồi, tôi đi đây ha~”

Cố Tiểu Khả lại cảm ơn tiểu khả ái lần nữa, tin tức này quá là quý giá, giá trị không chỉ 200 tệ.

Pitt ‘đen’ vui vẻ đứng dậy: “Tôi phải tiếp tục làm việc đây, chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Cố Tiểu Khả hơi tò mò: “Muộn thế này rồi, cậu còn có công việc gì nữa?”

Mèo đen cẩn thận kéo khóa lại, thỏa mãn mà vỗ túi tiền nhỏ của mình.

“Khu 1 có một chị gái nuôi hai đứa mèo, ngày nào cũng đánh nhau, trong đó có một con bị đánh đến nỗi uất ức sinh bệnh, không chịu ăn cơm, chị đó bảo tôi đi khuyên bảo nó.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Giảng giải đạo lý trước, chỉ là bình thường chiêu này cũng không có tác dụng gì.”

Pitt ‘đen’ khua khua móng vuốt sáng bóng, khí thế hừng hực, uy vũ khí phách.

“Không có gì là tôi đây không thể giải quyết cả, bé mèo đáng thương bị ức hiếp kia chỉ cần xả được giận, tự nhiên sẽ có thể ăn cơm bình thường thôi.”

“Cô yên tâm đi, tôi ra tay biết nặng biết nhẹ, tuyệt đối sẽ không làm nó bị thương đâu.”

Cố Tiểu Khả: “…….”

Phạm vi nghiệp vụ của Pitt ‘đen’ rộng thật, đúng là khiến người khác được mở rộng tầm mắt.

Sáng sớm hôm sau, trời trong mây trắng, gió thoảng nhẹ nhàng, Mạc Thần Trạch sửa soạn xong cho bản thân, liền dắt Hổ Nha đi đến trường học.

Đúng lúc Cố Tiểu Khả chuẩn bị ra ngoài, hai người đã gặp nhau ở cửa.

Mạc Thần Trạch đang gọi điện thoại, thấy Cố Tiểu Khả thì lập tức tắt điện thoại bỏ vào trong túi, chào hỏi với cô bằng chất giọng có hơi khản đặc: “Chào buổi sáng, cô giáo.”

Mà Hổ Nha ở một bên gâu gâu gâu, điên cuồng vạch trần chủ nhân….

“Có thể không sớm sao, 5 giờ đã dậy sửa soạn, tui còn chưa tỉnh ngủ đây này……”

Cố Tiểu Khả giật mình, nhìn chằm chằm mặt nam thần đến say mê.

Bởi vì không quá thân thuộc với anh, nên lời tiếp theo bản thân muốn nói có thể sẽ hơi gượng gạo, nhưng Cố Tiểu Khả không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần có một phần vạn khả năng, cô cũng muốn nói lại cho Mạc Thần Trạch biết tin tức mình có được, bảo anh cẩn thận.

Về phần anh có tin hay không, Cố Tiểu Khả không thể kiểm soát, nhưng sẽ không hổ thẹn với lòng.

Cố Tiểu Khả còn chưa kịp mở lời, đã thấy nam thần ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve đầu và tai của Hổ Nha, đột nhiên hỏi: “Cô có biết nó đang nói gì không?”

Cố Tiểu Khả hoàn toàn không ngờ Mạc Thần Trạch lại hỏi vấn đề này, hơi chột dạ trả lời: “Không, không biết.”

Mạc Thần Trạch liếc nhìn Cố Tiểu Khả một cái, có thể là ảo giác, anh cứ cảm thấy giọng nói của cô dường như có hơi run.

Hổ Nha được chủ nhân vuốt ve một hồi, vui vẻ gâu gâu gâu vài tiếng.

“Cô giáo, trước đó cô đưa cho chủ nhân cái nước đỏ đỏ kia gọi là gì nhỉ? Có phải gọi là kỷ tử không? Hổ Nha có thể ăn không?”

Không đợi Cố Tiểu Khả trả lời câu hỏi của cún con, Mạc Thần Trạch lại mở miệng trả lời: “Tôi biết Hổ Nha đang nói cái gì.”

Giọng nói của anh xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Chu Xuyên, hóa ra điện thoại mặc dù tối đen nhưng không ngờ là vẫn chưa chấm dứt cuộc gọi.

Chu Xuyên đầu dây bên kia hơi sửng sốt một chút, sau đó tràn đầy hào hứng để hóng hớt.

Vẻ mặt Cố Tiểu Khả mông lưng, im lặng một hồi, ngừng thở thật cẩn thận hỏi: “Thế nó… đang nói gì vậy?”

Mạc Thần Trạch lặng lặng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Tiểu khu buổi sáng sớm ngoại trừ tiếng chim hót ra thì vô cùng yên ắng.

Cố Tiểu Khả đợi hồi lâu mà nam thần vẫn chưa trả lời, cô lúng túng cúi đầu, muốn đổi chủ đề nói chuyện, dẫn đến chuyện ngày hôm qua người phụ nữ môi đỏ tiết lộ cơ mật kia.

“Nó……” Mạc Thần Trạch vậy mà không cho cô cơ hôi, lại từng chút từng chút một vuốt nhẹ lưng Hổ Nha, từ từ nói: “Nó nói cô đối xử với nó rất tốt.”

Cố Tiểu Khả sững sờ xong, thả lỏng mà nhìn Hổ Nha, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thần Trạch: “Ồ…… vậy, vậy sao?”

Mạc Thần Trạch vỗ nhẹ sau lưng cún con, hỏi Cố Tiểu Khả: “Còn có lời gì muốn nói với cô giáo không?”

Hổ Nha nghiêng đầu nghi hoặc nhìn ‘con sen’ nhà mình, tai giật giật, lại một mặt mong chờ quay sang Cố Tiểu Khả gâu gâu vài tiếng.

“Cô giáo, cô cũng không nói là không thể ăn kỷ tử đúng không? Cho nên tui có thể ăn được, đúng không?”

Cố Tiểu Khả lúc này hoàn toàn không dám bại lộ bản thân có thể trao đổi bí mật với tiểu khả ái, cho nên cố ý lộ ra vẻ mặt mù mờ.

Mạc Thần Trạch không hề suy nghĩ, tiếp tục “phiên dịch”: “Nó đang hỏi cô, năm đó…. sao lại muốn tặng đồng một tệ cho tôi?”

Cố Tiểu Khả sững sờ tại chỗ, phải mười giây sau mới nhúc nhích.

Một lúc lâu sau cô mới ấp a ấp úng trả lời: “Bởi vì…. ừm, anh phải ra nước ngoài rồi…… trước lúc chia tay tôi nghĩ…… tặng anh cái gì đó làm vật kỷ niệm…. nhắc nhở anh đừng, đừng quên đi tổ quốc!”

Mạc Thần Trạch cười lớn một tiếng, Cố Tiểu Khả lập tức im bặt, không dám nói thêm một từ nào nữa.

Mặt Hổ Nha đơ toàn tập, hoàn toàn không hiểu chủ nhân với cô giáo đang nói cái gì, nó thấy Cố Tiểu Khả một mực không trả lời nó, không nhịn được mà lại gâu gâu tiếp: “Cô giáo, nếu tôi có thể ăn kỷ tử, vậy tại sao chủ nhân chẳng cho tôi ăn dù chỉ một chút thế? Trước đây chủ nhân ăn cái gì cũng đều chia cho tôi một ít để nếm thử, chẳng lẽ chủ nhân không thích tôi nữa rồi sao?”

Biểu cảm cáo trạng của cún con vô cùng tủi thân, âm thanh cũng tội nghiệp khiến cho người khác đau lòng.

Đáng tiếc là giờ phút này lực chú ý của Cố Tiểu Khả hoàn toàn không đặt ở trên người tiểu khả ái, không khí giữa cô với Mạc Thần Trạch vô cùng vi diệu, giống như sa vào vũng bùn lầy, càng giãy dụa lại càng lún sâu.

Cố Tiểu Khả muốn giải thích, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Giọng cô khản đặc, lại nhỏ giọng hỏi nam thần: “Nó lại nói…. cái gì?”

Mạc Thần Trạch đứng lên, trong tay nắm chặt dây thừng của Hổ Nha, nhìn thẳng mắt đối mắt với Cố Tiểu Khả, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Nó hỏi cô…. có thích Mạc Thần Trạch không?”

Mạc Thần Trạch vừa dứt lời, Chu Xuyên đang lén hóng hớt đã ngã khỏi ghế ngồi.

[Quào, không uổng sáng sớm hôm nay lão tử đến công ty tăng ca, quả dưa này thật thơm thật to thật bùng nổ! U là trời!!!]

Chu Xuyên từ mặt đất leo lên, kích động đến mức không kìm được, xoay ghế mấy vòng.

[Ôi là trời ‘cô giáo’ này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!!!]

[Lão Mạc, cái đồ lưu manh, quen cậu nhiều năm như vậy, thế mà tôi không biết cậu còn có thể hiểu được tiếng chó đấy, hahaha, cậu lợi hại như thế sao không lên trời luôn đi?]

[Nếu như thật sự có người có thể hiểu được Hổ Nha đang nói gì thì sẽ thú vị lắm đấy hahaha——]

[Aaaaa- thật muốn chia sẻ quả dưa này quá–]

Khi Mạc Thần Trạch hỏi câu, “Cô có thích Mạc Thần Trạch không?” đầu ngón tay của Cố Tiểu Khả lạnh đi, não cô ong ong nghĩ, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô choáng váng, bất động tại chỗ.

Dù biết mình không đủ tư cách để yêu, nhưng chỉ là cô không muốn nói dối.

Bất kể bình thường cô hay nói dối như thế nào, nhưng bây giờ… ba chữ “Tôi không thích” này, Cố Tiểu Khả không thể nói ra ngay trước mặt Mạc Thần Trạch.

Cô nghiến răng, hơi hé môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Mạc Thần Trạch vẫn luôn yên lặng chờ đợi, ngay cả Hổ Nha cũng ngoan ngoãn ngồi sang một bên ngậm miệng lại, quay đầu nhìn chủ nhân một cái, một lúc lại nhìn về phía cô giáo.

Một lúc sau, Cố Tiểu Nha vẫn không trả lời, Mạc Thần Trạch giật mình một cái, đang định chuyển chủ đề…

“Thích.”

Giọng nói run run đột nhiên vang lên.

Cố Tiểu Kha cắn môi dưới, đuôi mắt đỏ lên, đầu ngón tay run run, giọng nói khàn khàn, cô lặp lại một cách chắc chắn: “Thích.”

Nói xong, cô nhanh chóng quay đầu lại, trộm chớp mắt, xua tan sương mù trong mắt, không dám nhìn thẳng vào Mạc Thần Trạch.

Chu Xuyên bật dậy rồi lại ngã khỏi ghế một lần nữa, hiện trường ăn dưa thật quá thú vị rồi!

[Fuckkkk, lão Mạc, lớn chuyện rồi!]

[Tên lưu manh này làm gì có chuyện tự mình đa tình, đây rõ ràng là tình đồng ý hợp, chết tiệt, ‘ăn chanh’ trực tuyến như vậy thật là chua mà, ghen tị thật đấy!]

Tay phải đang cầm sợi dây kéo của Mạc Thần Trạch đột nhiên buông lỏng, khóe mắt chậm rãi cong lên.

Mặc dù cô ấy ghét sự đụng chạm của mình, mặc dù “Thích” mà cô trả lời thực ra là “Thích” đối với ân nhân, chứ không phải là “Thích” trong tình yêu, nhưng…

Tính cách điềm tĩnh ẩn sâu trong trái tim Mạc Thần Trạch, vẫn bị chữ “Thích” va chạm phát ra tiếng động nhẹ vang lên, khiến tim anh đau nhói.

Mạc Thần Trạch chỉnh lại giọng nói, trong giọng nói bất giác mang theo một chút ý cười, “Tôi…”

Không đợi anh nói, Cố Tiểu Nha đã cố ý chuyển chủ đề.

“Đúng rồi, có một chuyện đặc biệt quan trọng, muốn nói với anh.”

Cô kể đầu đuôi ngọn ngành nội dung mà Pitt ‘đen’ tình cờ nghe được cho Mạc Thần Trạch nghe, giấu đi nguồn thông tin, chỉ nói rằng cô đã vô tình nghe được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp