Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả đang mỉm cười chào hỏi trước mặt mình, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Anh định mở miệng nói gì đó, điện thoại đột nhiên không đúng lúc đổ chuông.
Mạc Thần Trạch nhìn xuống điện thoại, là người đứng đầu của Bệnh viện thú cưng Vân Đài, cũng là anh em thân thiết gọi đến, có lẽ là có chuyện gấp, anh ngước mắt lên nhìn Cố Tiểu Khả cười nhẹ rồi bước sang chỗ khác nghe điện thoại.
Cố Tiểu Khả giật mình, tay nắm chặt sợi dây, khó khăn nuốt nước bọt.
Mộ Thần Trạch lạnh lùng nói với người bên kia, “Nói ngắn gọn, tôi còn có việc.”
“Còn chưa đi làm, cậu bận gì chứ?”
Viện trưởng của Bệnh viện thú cưng Vân Đài họ Tăng, tên là Tăng Cường, anh ấy cười nói, “Bệnh viện của chúng tôi muốn tìm một chuyên gia tư vấn cho động vật, đãi ngộ tốt, cường độ công việc cũng không cao, chỉ phụ trách giúp đỡ đặc biệt cho thú cưng có những căn bệnh phức tạp.”
“Tôi nghe Chu Xuyên nói cậu có quen một chuyên gia rất giỏi trong lĩnh vực này, có thể giới thiệu cho tôi không?”
Mạc Thần Trạch: “Cái tên nhiều chuyện Chu Xuyên này!”
Viện trưởng Tăng cười nói, “Đừng vô tình như vậy chứ, dù sao chúng ta cũng là anh em trong cùng công ty, cùng một tập đoàn, giúp đỡ nhau làm việc mới là cách để phát triển mà.”
Mạc Thần Trạch không nói gì.
Viện trưởng Tăng nghiêm túc nói: “Tôi không đùa với cậu, bệnh viện và công ty cậu đều có hạng mục hợp tác, cậu cũng biết tôi tìm một cố vấn đặc biệt là có ý gì rồi đúng không? Chỉ cần đối phương thật sự có bản lĩnh, tôi thật sự muốn thuê.”
Mạc Thần Trạch xoa xoa thái dương, “Chuyện này không vội, tôi cần hỏi cô ấy trước.”
“Loại công việc việc nhẹ lượng cao thế này cậu còn cần cân nhắc sao?” Viện trưởng Tăng đột nhiên thích thú, cố ý dò xét, “Cô ấy không phải chỉ là một người huấn luyện thú cưng thôi sao? Sao lại đáng để Mạc tổng cậu hao tổn tâm sức đến vậy nhỉ?”
Mạc Thần Trạch nhếch môi, “Không chỉ có vậy đâu.”
Viện trưởng Tăng rất tò mò. “Hả?”
Mạc Thần Trạch quay đầu lại, từ xa nhìn về phía Cố Tiểu Khả đang bước vào phòng, “Cô ấy còn là vợ tương lai của tôi.”
Cố Tiểu Khả đang ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, xung quanh là sáu chú chó lông xù.
Những chú chó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, ngẩng đầu lên một cái, tò mò nhìn Cố Tiểu Khả.
Tâm trạng Cố Tiểu Khả khá tốt, có lẽ vì nụ cười của anh trước khi trả lời điện thoại khiến cô rất vui, cô cười hỏi các bạn nhỏ, “Cuối tuần rồi chơi có vui không nào?”
[Biểu hiện của tui rất tốt, còn được ‘sen’ khen ngợi, và phần thưởng là một quả dưa chuột nhỏ.]
[Sen còn đưa tui đi biển chơi, nước biển mát ơi là mát.]
[Sen đưa em đến nhà bạn chơi, còn bảo em làm động tác ngồi xổm trong nhà vệ sinh, mệt quá đi mất…]
[Em ngủ yên hai ngày, rất vui vẻ.]
[Cô giáo, hôm nay học gì vậy?]
Cố Tiểu Khả lấy ra chiếc bàn chải điện mới mà cô đã mua, nghiêm túc nói, “Hôm nay chúng ta sẽ học cách đánh răng.”
“Hàm răng rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của cơ thể chúng ta.”
“Không chỉ những chú chó, mà cả con người cũng cần phải bảo vệ răng của mình.”
“Đánh răng vào buổi sáng và buổi tối không chỉ có tác dụng loại bỏ cặn thức ăn, ức chế sản sinh cao răng mà còn ngăn ngừa bệnh sâu răng.”
“Đánh răng cũng có thể loại bỏ hơi thở có mùi, vì vậy sẽ khiến chủ nhân thích các em hơn, chứ không bị mùi thúi của các em đánh ngất.”
“Bởi vì ăn thức ăn chuyên dụng cho thú cưng trong thời gian dài, nên răng không được mài mòn đủ mức, tuy có thể đưa xương các thứ cho các em gặm, nhưng việc đánh răng là rất cần thiết.”
“Bây giờ mọi người xếp hàng, từng người một lần lượt luyện tập đánh răng.”
“Brad Pitt ‘vàng’, đến đây làm mẫu cho các bạn nào.”
Các em cún rất sợ âm thanh của bàn chải điện, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng chúng vẫn rên rỉ khi đưa bàn chải vào miệng.
Lúc này, vai trò trợ giảng được thể hiện rõ ràng, là một chú mèo tinh tế, Pitt ‘đen’ biết mình cần phải bảo vệ hàm răng trắng của mình, số tiền tiết kiệm ngoại trừ để đánh mạt chược, còn mua rất nhiều nhu yếu phẩm.
Chẳng hạn như bàn chải điện siêu êm và kem đánh răng ăn được.
Pitt ‘vàng’ mở cặp sách nhỏ của mình lấy ra chiếc bàn chải điện mà đại ca nó mua cho.
Ban đầu cậu không thích đánh răng, nhưng sau vài lần bị lão đại đánh, dù không thích thì giờ cũng phải thích.
Cố Tiểu Khả cầm bàn chải điện lên, bật nút, đột nhiên một âm thanh vo ve vang lên, hàm răng của cậu đột nhiên run lên.
Pitt ‘vàng’ ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, há miệng và bất động.
Cố Tiểu Khả cẩn thận, chậm rãi chải từng chiếc răng.
“Tôi đã mua cho các em mỗi người một chiếc bàn chải rồi nhé, của ai thì sử dụng của người đó, không được dùng chung với những bạn khác, rõ chưa?”
Các em cún đồng thanh: [Rõ ạ]
Vài phút sau, Pitt ‘vàng’ đánh răng xong, ưỡn ngực, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp trước mặt từng bạn, giống như thần tượng, cậu cảm thấy rất hài lòng về bản thân, cảm giác như mình cao 1m8, phía sau như tỏa ra ánh hào quang.
Thái độ bình tĩnh và vẻ mặt tự hào của Pitt ‘vàng’ sau khi đánh răng, đã xoa dịu nỗi sợ hãi của đám bạn đằng sau và giảm sự phản kháng của chúng đối với việc đánh răng.
“Tiếp theo, ai sẽ thử nào?”
Không đợi các em cún phản ứng, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cố Tiểu Khả đứng dậy mở cửa, Mạc Thần Trạch theo cô vào phòng.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, lặng lẽ nhấm nháp ly trà kỷ tử.
Mạc Thần Trạch đặt một tấm thẻ lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Cố Tiểu Khả.
“Cảm ơn em trước đây đã cung cấp những thông tin quan trọng, đây là thẻ VIP của Bệnh viện thú cưng Vân Đài, cho dù là thú cưng đi khám bệnh hay mua đồ dùng cho thú cưng, đều được giảm giá 50% và có giá trị trọn đời.”
Cố Tiểu Khả giật mình, thầm nghĩ tấm thẻ này rất giá trị, có khi bằng số tiền cô kiếm được từ lúc mở trường học đến giờ, chỉ là không thể nhận được.
“Tôi cũng tình cờ nghe được nên thuận tiện giúp một tay thôi, thật sự không cần tặng món quà lớn như vậy.”
Mạc Thần Trạch định nói gì đó nhưng đột nhiên như bị đơ máy vậy, đứng yên tại chỗ bất động.
Anh chớp mắt, nhìn lên đỉnh đầu của Cố Tiểu Khả với vẻ mặt không thể tin được.
Đó là một hàng chữ lớn.
Mạc Thần Trạch nhớ rằng anh chỉ có thể xem nội dung tiếp theo của kịch bản khi nạp thêm tiền.
Chỉ có điều anh phải hoàn thành nhiệm vụ mới được nhận xu, mà nhiệm vụ chính là đọc lời thoại ngay trước mắt.
Cố Tiểu Khả nhìn Mạc Thần Trạch với vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh.
Trong một giây tiếp theo, anh đột nhiên mỉm cười.
Cố Tiểu Khả vốn là fan trung thành của nam thần, lập tức bị nụ cười chói mắt của nam thần làm lóa mắt.
Sau khi cười, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, mím môi và nghiêm túc đọc lời thoại:
“Chỉ là tôi muốn cười với em, còn muốn dựa vào nhan sắc để đưa em vào bẫy.”
…
Cố Tiểu Khả nghe Mạc Thần Trạch nói xong, ngơ người ra.
Hả?
Anh ấy vừa mới nói gì?
Gió lớn quá, cô không nghe rõ___
Sau khi Mạc Thần Trạch đọc xong lời thoại thì vành tai ửng đỏ, anh hoàn toàn không ngờ đến, lời thoại lại cợt nhả như vậy.
[Vào thời khắc quan trọng nói ra lời trong lòng mình.]
[Thời cơ đến lời thoại sẽ tự động hiển thị trước mặt anh.]
Mạc Thần Trạch có chết cũng sẽ không nhận, loại lời thoại “Tôi muốn cười với em, còn muốn dựa vào vẻ đẹp trai để đưa em vào bẫy” này lại là lời trong lòng mình được!
Chuyện này chắc chắn không thể được!
May mà lời thoại cợt nhả chỉ có một câu, sau khi Mạc Thần Trạch đọc xong vội vàng chuyển chủ đề: “Tấm thẻ này mong em hãy nhận cho, ngoài ra tôi còn muốn hỏi ý kiến của em một chuyện.”
Lúc này Cố Tiểu Khả vẫn còn đang ngơ người, trong đầu toàn là suy nghĩ [Anh ấy muốn dựa vào vẻ đẹp trai để đưa mình vào bẫy?].
Gài bẫy, bẫy gì?
Mặc dù nhưng mà, mặc kệ là bẫy gì, thực ra cô rất muốn chui vào!
Vì mỹ nhân mà bỏ cả giang sơn, quả thật người xưa không lừa cô!
Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt, ngây ngốc hỏi: “Chuyện gì?”
Mạc Thần Trạch bèn nói thẳng chuyện Bệnh viện thú cưng Vân Đài muốn mời cô làm cố vấn đặc biệt.
Cố Tiểu Khả có hơi đơ: “Cố vấn đặc biệt? Cần tôi làm những gì? Tôi còn đang mở một nhà trẻ…..”
“Không cần đến bệnh viện làm việc, chỉ là khi nào bên đấy gặp phải chứng bệnh phức tạp khó xử lý, em có thể giúp một tay là được.”
Cố Tiểu Khả tò mò hỏi: “Giúp đỡ gì?”
“Trình độ của em về phương diện nghiên cứu hành vi của động vật rất sâu, cho nên muốn mời em giúp đỡ phân tích những hàm ý tiêu biểu về cử chỉ hành vi của chúng.”
“Ý của viện trưởng Tăng là mỗi tháng sẽ trả em tiền lương cố định, sau đó mỗi lần tham dự vào một bệnh án, sẽ trích thêm phần trăm cho em.”
Cố Tiểu Khả thầm nghĩ, chuyện này làm sao mà coi là bẫy gì chứ, đây rõ ràng là công việc làm thêm quá tuyệt vời, không có chút độ khó nào với cô, thật sự chính là một khoản tiền nhặt được.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả có chút động lòng, thì hỏi: “Chi tiết hợp đồng cụ thể, tôi sẽ để viện trưởng Tăng liên hệ với em nhé?”
Cố Tiểu Khả gật đầu.