Mạc Thần Trạch dùng ly giữ nhiệt pha cho mình một ly trà kỷ tử lớn, chuẩn bị mang tới công ty, giống như một nhân viên đi làm lâu năm, thoạt nhìn vô cùng chú trọng dưỡng sinh.
Tranh thủ lúc bảo mẫu giúp Hổ Nha chuẩn bị đồ ăn và ba lô, Mạc Thần Trạch đứng dậy, pha một chén trà Long Tĩnh cho Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả nhìn thấy nam thần đưa chén trà tới, sửng sốt, vừa rồi cô khuyên Hổ Nha đi đến trường nói tới miệng đắng lưỡi khô, đang muốn uống nước……
Cố Tiểu Khả kinh ngạc nâng chén trà lên, vô ý thức uống một hớp lớn, nước trà nóng bỏng, mà khóe miệng cô hôm qua mới bị chính mình cắn rách……
Á–
Mạc Thần Trạch nhíu chặt mày, khóe miệng đang nhếch lên của Cố Tiểu Khả cứng đờ.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, đặt chén trà lên mặt bàn, bản thân ngồi xuống nghiêm chỉnh, im lặng chờ đợi.
Mạc Thần Trạch nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới xoay người giúp Hổ Nha đeo ba lô, dắt nó ra cửa.
Cố Tiểu Khả yên lặng đi ở bên cạnh Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, di động đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy, đối phương nói hai câu, Mạc Thần Trạch bóp mi tâm, trả lời: “Kêu làm lại một bản báo cáo dự toán nữa cho tôi.”
Sau khi trợ lý đặc biệt của Mạc Thần Trạch kết thúc trò chuyện, lập tức tuyên bố tin tức mới nhất trên group thư ký với mọi người.
“Mạc tổng hôm nay tâm trạng không tốt, mọi người làm việc cẩn thận một chút.”
Mạc Thần Trạch cảm thấy hơi buồn bực, sự chú ý từ lúc ra cửa tới bây giờ vẫn không thể rời đi người nào đó, lăn qua lộn lại……
Trong đầu chỉ có hình ảnh đôi môi ửng đỏ bị nước trà nóng làm bỏng, còn có vết thương ở khóe miệng người nào đó.
Vết thương rớm máu, lại bị bỏng nước trà, đau đớn như thế nào.
Thất sách, vừa rồi pha trà Long Tĩnh cho cô ấy làm gì, nên pha một ly nước chanh mới đúng.
Khóe miệng vì sao lại bị thương? Nói lâu như vậy, khó trách miệng vết thương lại nứt ra.
Lúc này…… Không biết có đau không.
“Kìa! Anh Mạc!” Cố Tiểu Khả đột nhiên cao giọng nói: “Cẩn thận bậc thang!”
Mạc Thần Trạch bước chân lảo đảo, cúi đầu liếc mắt nhìn bậc thang dưới chân, bật cười.
Thật sự là quá mất mặt.
Cố Tiểu Khả trợn tròn mắt đứng nơi đó, không thể tin được–
Nam thần cũng có lúc thất thần ngẩn người không nhìn đường đi sao? Anh ấy không thoải mái sao? Hay là thị lực của mắt trái đã……
Mặt Cố Tiểu Khả lộ ra vẻ lo âu, há miệng thở dốc, nhưng một câu thăm hỏi cũng không nói ra lời.
Mạc Thần Trạch lấy lại tinh thần, thản nhiên nói cảm ơn, thấy vẻ quan tâm còn chưa kịp thu hồi trên mặt Cố Tiểu Khả, nghĩ tới hai túi lớn kỷ tử báo ân trong nhà, đột nhiên nổi giận nói: “Không cần đối xử tốt với tôi như vậy, quan tâm kiểu này, tôi cũng không cần.”
Sắc mặt Cố Tiểu Khả trong nháy mắt trắng bệch, lại ngây người hai giây, sau đó mới buông mắt tiếp tục đi về phía trước.
Không biết là do nước trà nóng bỏng miệng, hay là niêm mạc trong khoang miệng vừa rát lại vừa đau, Cố Tiểu Khả khẽ liếm liếm vết thương đau đớn nơi khóe miệng, khóe mắt dần dần ửng đỏ.
Hổ Nha trong chốc lát nhìn chủ nhân, lúc sau lại quay đầu nhìn cô giáo, ủ rũ theo sát phía sau Mạc Thần Trạch, ngoan ngoãn đi đến trường.
Sau khi Mạc Thần Trạch đưa cún tới nhà trẻ, lái xe tới công ty.
Mạc Thần Trạch ban đầu rất yêu thích nghề bác sỹ nội khoa, khoa ung bướu, nhưng cậu em trai lại vô cùng có thiên phú bên ngoại khoa, thái độ làm người còn rất chi là tùy hứng, sau khi gửi cho anh một tin nhắn đã bỏ chạy tới Châu Phi tham gia hoạt động viện trợ chữa bệnh của tổ chức y tế thế giới.
Ông Mạc tuy rằng vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng gia nghiệp to như vậy không phải là trò đùa, phải nhanh chóng bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế, để người thừa kế đứng vững gót chân bằng chính thực lực của mình, may ra các thay đổi quyền lực trong tương lai sẽ thông quan suôn sẻ, tránh khiến cho thị trường chứng khoán rung chuyển.
Mạc Thần Trạch thân là con cả, đương nhiên không thể chối bỏ trách nhiệm, mới vừa bắt đầu có tiếng ở trong giới nội khoa, đã bị ép trở về tiếp nhận giáo dục người thừa kế.
Ông Mạc trực tiếp ném cậu cả cho một nhà khoa học kỹ thuật sinh vật trong công ty, giao cho ông ta toàn quyền dạy dỗ, cũng chỉ định một trợ lý đặc biệt có năng lực chuyên môn vững vàng để hỗ trợ anh.
Vị trợ lý đặc biệt này tên là Chu Xuyên, lúc này đang họp với nhà khoa học, giáo sư Ngưu, người đứng đầu bộ phận nghiên cứu và phát triển của công ty.
Giáo sư Ngưu dốc lòng nghiên cứu khoa học, hiện tại ông ấy là trưởng nhóm nghiên cứu tế bào gốc đa chức năng của công ty, nhằm chữa bệnh Parkinson, tiểu đường, thậm chí là hầu hết các loại bệnh ung bướu, thực hiện cá thể hóa điều trị.
Nếu ông ấy có thể nghiên cứu thành công, sẽ làm điên đảo cả giới y học, việc chữa khỏi bệnh ung thư không còn là giấc mơ nữa, chống lão hóa có thể thực hiện được.
Nhân loại sẽ tiến vào kỷ nguyên mới!
Chu Xuyên biết kế hoạch của Mạc tổng, cho dù dự án đốt tiền như giấy anh cũng tham gia không chút do dự.
Anh tuy hiểu được kế hoạch này là một giấc mơ khó có thể thành hiện thực, nhưng nếu như giấc mơ ấy thật sự trở thành sự thật thì sao?
Toàn bộ nhân loại sẽ được hưởng phúc, anh ấy chỉ cần nghĩ tới thôi là đã cảm thấy hưng phấn nhiệt huyết sôi trào.
Nếu có thể sống hai trăm tuổi, dung mạo trẻ trung, thân thể khỏe mạnh, ăn uống chạy nhảy đều được, cảm giác đó, cũng thật là hưng phấn!!!
Giáo sư Ngưu là một ông cụ hòa nhã dễ gần, thái độ làm người khiêm tốn, luôn khiến người tiếp xúc cảm thấy thân thiết.
“Phát kinh phí xuống không khó.” Thái độ Chu Xuyên nói chuyện rất cung kính, “Nhưng mà Mạc tổng yêu cầu ông trình lại báo cáo dự toán một lần nữa.”
Giáo sư Ngưu cười tủm tỉm đồng ý, “Được được được.”
Chỉ cần kinh phí nghiên cứu xuống đúng hạn, bảo ông phối hợp như thế nào cũng được.
Lúc này cho dù là Mạc Thần Trạch hay là Chu Xuyên, ngay cả nhân viên nghiên cứu dưới tay Giáo sư Ngưu cũng không biết, mặt ngoài thì Giáo sư Ngưu đang nghiên cứu tế bào đa năng, nhưng trên thực tế —
Ông ta đang nghiên cứu “Người biến chủng”.
Sử dụng kỹ thuật kéo gen đối với trình tự DNA trong tế bào sống, tiến hành tỉa bớt, cắt bỏ, thay thế và bổ sung, sau đó thực hiện thành công thụ tinh trong ống nghiệm, để tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh, có thể tránh cho đời sau bị nhiễm bệnh di truyền, thậm chí có thể nâng cấp khả năng của con người trên diện rộng.
Nếu tiến thêm một bước, trong lúc cắt bỏ gen mang bệnh, lắp ghép một đoạn gen biểu đạt tốc độ chạy săn mồi cực nhanh của báo, vậy đứa bé ấy sẽ có được một đôi chân siêu tốc, giống như đã đạt được một siêu năng lực.
Giáo sư Ngưu tiên đoán, tuy rằng trước mắt luân lý đạo đức không cho phép chế tạo ra con người, nhưng không thể ngăn cản được sự phát triển của người biến chủng!
Các loại người biến chủng sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sức cạnh tranh của con người thuần chủng sẽ dần dần giảm xuống, sớm hay muộn cũng sẽ tới thời kỳ của người biến chủng.
Sau này, cho dù hoàn cảnh sẽ trở nên ác liệt như thế nào, chẳng sợ tiến vào thời đại tinh tế, nhân loại cũng có thể thông qua sửa chữa gen để có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, khiến cho nhân loại trở nên bất tử, không bị tuyệt chủng như khủng long.
Công nghệ kéo gen sẽ trở thành “Bàn tay của chúa sáng thế”.
Nghiên cứu của Giáo sư Ngưu không được luật pháp cho phép, không thể công bố ra ngoài ánh sáng, nhưng góc độ tự học hỏi của nhà khoa học điên cuồng luôn không giống người bình thường, chỉ cần trên tay ông ta có một xu, ông ta cũng sẽ không từ bỏ.
Cố Tiểu Khả đang dạy học cho những chú chó, cổ đột nhiên chợt lạnh lẽo, hắt xì một cái.
Trước khi Mạc Thần Trạch vào văn phòng đi ngang qua Chu Xuyên, thấy anh ấy đang xem video, trên mặt bàn chồng một đống tài liệu, còn có một cuốn tạp chí y học mới xuất bản lật giở một nửa.
Trong video, giọng của bà Chu oang oang, đang nói: “Ôi chao, bộ quần áo này thật là đẹp, phải mua một bộ cho Chu Xuyên nhà chúng ta mới được!”
Mạc Thần Trạch: “……”
Anh mở ly giữ nhiệt, mặt không đổi sắc uống một ngụm trà kỷ tử.
Chu Xuyên lập tức tắt di động, ôm cặp tài liệu đứng lên, đi theo ‘đại ma vương’ Mạc tổng tiến vào văn phòng.
Mạc Thần Trạch đặt ly giữ nhiệt lên bàn làm việc kingsize của anh, hỏi: “Trịnh Cát An đâu?”
Trịnh Cát An là nhân viên nghiên cứu thứ nhất dưới tay Giáo sư Ngưu, phó tổ trưởng tổ nghiên cứu tế bào đa năng.
“Hôm nay họp với Giáo sư Ngưu, cô ấy có việc xin phép, không tới được.”
Mạc Thần Trạch nhíu mi, “Dự toán có phải là do cô ta phụ trách?”
Chu Xuyên là một anh chàng lùn tính tình rất tốt, cũng là bạn học thời đại học của Mạc Thần Trạch, cả công ty cũng chỉ có một mình anh ấy dám nói đùa với Mạc Thần Trạch.
“Đúng là do cô ấy phụ trách.” Chu Xuyên cười hoà giải, “Nhưng dù sao người ta cũng là dân kỹ thuật, không am hiểu viết báo cáo dự toán cũng là bình thường.”
Mạc Thần Trạch không trả lời, dựa vào năng lực của Trịnh Cát An, không làm được báo cáo dự toán mới có vấn đề.