Chu Xuyên quan sát sắc mặt của Mạc Thần Trạch, nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn thêm một cái, đột nhiên ngửi thấy mùi vị của drama.

Dù sao vài phút nữa mới tới thời gian làm việc, Chu Xuyên khép sổ lại, cười sáp lại gần.

“Lão Mạc, biểu cảm của cậu khiến tôi cảm thấy việc cũng không đơn giản.”

Khi Chu Xuyên xưng hô với Mạc Thần Trạch như vậy, thân phận của anh ấy chính là bạn học cũ, Chu Xuyên rướn cổ lên, khuôn mặt ngả ngớn hỏi: “Nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Thần Trạch quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, năm phút nữa mới tới thời gian làm việc chính thức, anh lại cầm lên ly giữ nhiệt, lại uống một ngụm trà kỷ tử dưỡng sinh, thấp giọng trả lời: “Đã xảy ra chuyện tự mình đa tình.”

“Hả?” Chu Xuyên “tặc lưỡi” hai tiếng, cảm thấy vô cùng bất ngờ, “Tự mình đa tình? Lão Mạc cậu sao? Tự mình đa tình!?”

Chu Xuyên hóng hớt hào hứng tràn trề, hai mắt sáng rực ngọn lửa, “Nói nhanh lên, rốt cuộc sao lại như thế?”

Mạc Thần Trạch cười khổ, dùng hơi ấm bốc ra từ ly giữ nhiệt hơ lên mắ trái khô khốc, sau khi hơ xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Không nói cho cậu.”

Chu Xuyên ngơ ra một lát, “Aaaaaa đang hóng chuyện mà cậu lại nói lấp lửng như vậy, chuyện này đau khổ như thế nào cậu có biết không hở?”

“Sao lại là tự mình đa tình? Cậu mau kể đi, để cho tôi vui vẻ chút coi!”

“……” Mạc Thần Trạch nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn hớn hở của Chu Xuyên, một lời khó nói hết, “Làm con người hộ tôi cái?”

Cao phú soái không hiểu nỗi gian khổ của một kẻ tầm thường, Chu Xuyên tên lùn này không có chút đồng tình, nhỏ giọng nói thầm: “Không ngờ lão Mạc cậu cũng có ngày hôm nay, ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi.”

Mạc Thần Trạch quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói với Chu Xuyên: “Thời gian làm việc cậu mặc kệ chính sự, lại nói nói xấu thủ trưởng, trừ một nghìn tiền thưởng.”

Chu Xuyên: “……”

Đậu xanh, nửa drama lồng phổi ngứa ngáy mới hít được lại đáng giá 1000 nhân dân tệ!

Mạc Thần Trạch đậy ly giữ nhiệt, “Khi nào Trịnh Cát An tới, cậu bảo tới văn phòng tôi một chuyến.”

Chu Xuyên có lòng muốn nói đỡ cho Trịnh Cát An, “Chị ấy tốt xấu gì cũng là chị khóa trên, lại là nhân viên kỹ thuật nòng cốt của công ty, lão Mạc, cậu nhớ nói năng lưu tình một chút, đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề nhé.”

Mạc Thần Trạch ngồi xuống lật xem tài liệu, “Tôi có chừng có mực.”

Chu Xuyên mở sổ, bắt đầu nghiêm túc làm việc, báo cáo hành trình làm việc ngày hôm nay cho Mạc Thần Trạch xong, anh ấy hỏi: “Hôm nay cũng muốn đúng giờ tan tầm sao?”

Mạc Thần Trạch nhớ tới hai túi kỷ tử đỏ của Cố Tiểu Khả, cảm thấy chút bứt rứt, “Tôi ở lại công ty tăng ca, cậu thông báo bảo mẫu buổi chiều đi đón Hổ Nha tan học.”

Chu Xuyên gật đầu, rất nhanh ghi chép vào sổ.

Mạc Thần Trạch đột nhiên lại nhớ tới vết thương nơi khóe miệng Cố Tiểu Khả, vô ý thức mím môi, thở dài trong lòng.

Mạc Thần Trạch, mày đúng là đáng thất vọng …..

Một lúc sau anh thản nhiên nói: “Không cần nữa, buổi chiều vẫn để tôi đi đón Hổ Nha tan học đi, cậu sắp xếp lại những việc tôi chưa hoàn thành, tôi sẽ mang về làm.”

Chu Xuyên: “……”

Đừng có thay đổi xoành xoạch như thế chứ Mạc tổng, nguyên tắc của cậu đâu? Bị Hổ Nha ăn rồi sao?

Mãi tới chiều Trịnh Cát An mới tới công ty làm việc, cô ta vào văn phòng của Mạc Thần Trạch, để tay phía sau lưng đóng cửa lại, ngoái đầu nhìn lại cười, “Mạc tổng, anh tìm tôi?”

Trịnh Cát An trang điểm tinh xảo, ăn mặc đoan trang hào phóng, trên mặt mang theo nét vui vẻ, khiến cho khuôn mặt bình thường ban đầu trở nên rạng rỡ.

Mạc Thần Trạch còn chưa mở miệng, Trịnh Cát An đã dịu dàng giải thích: “Tôi khó khăn lắm mới đi xem mắt một lần, buổi sáng xin phép không dám nói thẳng sợ bị chê cười, cho nên…”

Mạc Thần Trạch cười hỏi: “Vậy chị đi xem mắt có thuận lợi không?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Trịnh Cát An lại cảm thấy Mạc Thần Trạch cười thật thâm sâu, như là đã biết cái gì, lại giống như chỉ đơn thuần trêu chọc.

Trịnh Cát An án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến, trả lời: “Cũng được, tuy rằng đối phương cũng bình thường, nhưng có thể tiếp xúc nhiều hơn.”

Mạc Thần Trạch nâng tay ấn huyệt thái dương bên trái, trở lại chuyện chính nói: “Công ty lập kế hoạch điều chị sang tổ trị liệu bào quan Ti thể, đảm nhiệm vị trí tổ trưởng.”

“Vì sao?”

Trịnh Cát An hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Thần Trạch gọi mình lại đây là vì chuyện này, tuy nói thăng chức chuyện tốt, nhưng tầm mắt Trịnh Cát An ngược lại mơ hồ không định, liếc trái liếc phải.

“Bởi vì công ty rất coi trọng tài năng của chị, có kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm, hy vọng trong tương lai chị có thể cùng phát triển với Giáo sư Ngưu.”

Nói tới đây, Mạc Thần Trạch liếc mắt nhìn Trịnh Cát An một cái, hỏi: “Như thế nào, không muốn à? Hay là chị có kế hoạch khác cho sự nghiệp?”

Trịnh Cát An bị Mạc Thần Trạch nhìn làm cho sợ hãi, ánh mắt trốn tránh, dùng tay vén tóc mai ra sau tai.

“Không không không, tôi rất cảm kích công ty đã cho tôi cơ hội này.”

Trịnh Cát An mỉm cười, mím môi lại, nói chuyện thêm một lát với Mạc Thần Trạch, sau đó sắc mặt trấn định rời khỏi văn phòng.

Vì để buổi tối không cần phải tăng ca, Mạc Thần Trạch ngay cả cơm trưa cũng ăn ở văn phòng.

Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt hoa quả bên tay anh.

Mạc Thần Trạch nhìn mấy trái dâu tây căng mọng ướt át trong đĩa sứ trắng, thất thần ba giây.

Năm đó Cố Tiểu Khả cũng tặng cho anh những thứ làm từ dâu tây như vậy, bánh bông lan dâu tây, bánh quy dâu tây, mứt dâu tây các loại.

Thực ra Mạc Thần Trạch không quá thích loại quả mọc đầy hạt, nhưng anh biết, Cố Tiểu Khả thích.

Cô cảm thấy dâu tây là thứ ngon nhất trên đời, cho nên mới tỉ mỉ chọn ra những trái to nhất, xinh đẹp nhất đưa cho anh.

Mạc Thần Trạch thở nhẹ một hơi, quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, còn một tiếng nữa mới tới buổi họp chiều nay, chắc là sẽ kịp.

Cố Tiểu Khả dạy học cho các em cún xong, trong thời gian bọn chúng tự do chơi đùa, một mình ngồi ngẩn người nhìn cây ngô đồng cao lớn trong vườn trường.

Cô mở di động, nhập lời giải thích vào trong WeChat, do dự mãi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn cho nam thần.

Bây giờ chắc chắn anh đang rất bận rộn…… Nếu quấy rầy tới công việc của anh sẽ không tốt.

Cố Tiểu Khả tự tìm lý do cho hành vi túng quẫn của mình.

Cô gọi các em cún trở lại tiếp tục dạy bọn chúng phân biệt những loại thực phẩm không thể ăn, giữa trưa lại sắp xếp chúng thành hàng ngang nghiêm chỉnh ăn cơm trưa, ăn xong các em cún lại ngủ trưa.

Cố Tiểu Khả không quy định vị trí ngủ trưa, mà để cho các em cún tự mình kéo ổ tìm kiếm nơi ngủ trưa thích hợp.

Hổ Nha thiếu cảm giác an toàn, thích tựa vào góc tường ngủ.

Đao Đao từ sau khi lên làm trưởng lớp, ý thức trách nhiệm tăng mạnh, lựa chọn nơi có tầm nhìn tốt nhất thả ổ của mình xuống, đảm bảo mình chỉ cần ngồi thẳng thân mình là có thể lúc nào cũng nắm được từng hành động của bạn cùng lớp.

Tiểu Pudding nằm ngủ luôn cạnh bát cơm của mình, cho dù nó là một cái bát không, nó cũng không nỡ rời xa.

Đoàn Đoàn tính cách tùy ý nhất, căn bản không cần ổ, nằm xuống tại chỗ, nơi nào cũng có thể thành ổ, ngủ ngon lành.

Lông vàng cuối mỗi ngày đều được lãnh lương, cho nên mỗi ngày nó đều nhận được 20 tệ tiền lương, thằng nhóc đó không lựa chọn chỗ ngủ, nhưng nó lại lựa chọn tư thế, luôn đặt túi tiền của mình đặt ở dưới bụng, như sợ bị người khác trộm mất, trước khi ngủ, sau khi ngủ đều phải cẩn thận kiểm tra lại một lần.

Chỉ có chiếc chó Bí Đao đáng yêu không giống chó tí nào lại thích ngây ngốc ngủ bên cạnh con người, cho nên cô giáo ở đâu nó sẽ cắn ổ của mình tha tới bên chân cô.

Cố Tiểu Khả tâm phiền ý loạn, vò vò đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Bí Đao căn bản không ngủ được, đôi mắt màu lá cọ thần thái sáng láng phát sáng, tầm mắt dán chặt trên người cô giáo chưa từng rời đi.

Chiếc chó này kê hai chân trước lông xù mềm mại lót dưới cằm, ghé vào sàn nhà trầm tư.

Cô giáo hôm nay tâm sự nặng nề, mỗi khi mọi người tự do chơi đùa cô sẽ nhìn đại thụ trong vườn ngẩn người, cảm thấy có gì đó sai sai.

Đôi tai xù xông của Bí Đao dựng thẳng đứng giật giật, cái đuôi dán ở trên sàn nhà lúc ẩn lúc hiện, đang cố gắng suy nghĩ.

Ngày hôm qua cô giáo còn rất tốt, hôm nay khóe miệng lại đột nhiên bị thương, mình ở phía xa xa còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Cho nên vết thương ở khóe miệng cô giáo rốt cuộc là bị ai cắn?

Đừng nhìn cô giáo bình thường mỉm cười nói chuyện rất dịu dàng, nhưng thật ra cô cực kỳ hung dữ, đặc biệt ngày đó lớp trưởng Đao Đao chọc cô ấy tức giận, mùi trên người cô giáo vô cùng vô cùng đáng sợ!

Đó là mùi mà Bí Đao chưa từng ngửi thấy, như là thiên địch, lại giống như mùi của một loài săn mồi đứng đầu trong chuỗi thức ăn!

Thiếu chút nữa nó đã bị dọa cho tè ra luôn rồi.

Cô giáo hung ác đáng sợ như vậy, kẻ nào lại có gan dạ và thực lực có thể cắn rách khóe miệng của cô ấy nhỉ?

Gâu gâu gâu gâu gâu gâu —

Bí Đao nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, tự mình suy nghĩ một cách hăng say.

Chiếc chó này khao khát muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gay cấn gì!

Cố Tiểu Khả mới rửa mặt xong trở lại phòng khách, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Renggggggg —

Hôm nay cũng không có cuộc hẹn nào, cho nên lúc này là ai đột nhiên tới cửa?

Động tác lau tay của Cố Tiểu Khả chợt ngừng lại, để tay trái ở sau lưng, móng tay sắc bén giấu ở bên trong ống tay áo như ẩn như hiện.

Cô đi tới lối vào, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, nhất thời cả người cứng ngắc.

Bên ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt trải dài, trước vườn trống trơn vắng vẻ, ngoài cửa đậu một chiếc Bentley màu đen hai chỗ ngồi, Mạc Thần Trạch dáng người cao gầy tây trang thẳng thớm đang đứng ở cửa.

Đồng tử Cố Tiểu Khả co rụt lại, thở sâu, theo bản năng mở cửa.

Mạc Thần Trạch tùy ý dựa vào khung cửa, cũng không có ý định vào nhà.

Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu, trong tay cầm một chai xịt phun sương dưa hấu, nhìn thấy Cố Tiểu Khả, lạnh nhạt hỏi:

“Vết thương có đau không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play