Lần đầu tiên tới cửa làm khách pha ly trà kỷ tử, sticker quỳ rạp trên mặt đất xin lỗi, bây giờ còn có hai túi kỷ tử đang nằm trên mặt đất……
Đỏ tươi đẹp đẽ, lại chói mắt như vậy.
Vừa rồi trái tim rộn ràng bao nhiêu, bây giờ lại châm chọc bấy nhiêu.
Lòng báo ân xuất phát từ áy náy và tự trách, phản cảm và chán ghét sau khi tiếp xúc lại chân thật như vậy.
Mạc Thần Trạch ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới cúi người nhặt kỷ tử trên mặt đất lên, mỉm cười nói:
“Mắt trái của tôi đã sớm khôi phục bình thường, năm đó cho dù không phải là cô, mà là bất kỳ ai ở bên cạnh, tôi cũng sẽ đẩy người đó ra.”
“Cô làm nhiều điều như vậy, đã đủ rồi, không cần phải tiếp tục báo ân nữa đâu.”
Cố Tiểu Khả mờ mịt nhìn về phía Mạc Thần Trạch, đầu óc mộng mị, không hiểu nam thần đang nói gì.
Cô cố nén đau khổ, lén lút hít sâu, cố gắng bình ổn dòng máu đang cuộn trào trong người, bắt buộc chính mình phải trấn định lại.
Cố Tiểu Khả cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh, sắp áp chế không nổi dục vọng khiến cô không thể tiếp tục đứng ở bên cạnh nam thần.
Cho nên cô xoay người chạy trối chết.
Mạc Thần Trạch nhìn bóng lưng Cố Tiểu Khả rời đi, khuôn mặt trầm lặng như nước.
Anh là một nhân tài xuất chúng, từ khi sinh ra đã được mọi người ngưỡng mộ, lần đầu tiên trái tim rung động, không ngờ lại là tự mình đa tình hiểu sai ý đối phương.
Mạc Thần Trạch tự giễu nở nụ cười, đóng cửa lại.
Con người kiêu ngạo như anh cũng không cần người khác trả ơn, lấy thân báo đáp, cho dù muốn, thì người con gái đó cũng không nguyện ý.
Sau khi Cố Tiểu Khả chạy ra khỏi biệt thự, nhanh chóng tìm được một cây đa lớn, vút một cái trèo lên trên, trốn ở trong cánh cây trên cao, ôm lấy bản thân mình.
Âm thanh quái lạ không cẩn thận thoát ra từ kẽ răng, thân thể Cố Tiểu Khả run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô cắn chặt khóe môi, cho đến khi rơm rớm máu tươi.
Đau đớn làm dời đi dục vọng, Cố Tiểu Khả cố gắng hít thật sâu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, bấm ra vài vết máu.
Thật lâu sau, dòng máu xao động trong thân thể Cố Tiểu Khả mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô xoa xoa khóe mắt đỏ rực, khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Căn bệnh chết tiệt này!
Cố Tiểu Khả khẽ cắn môi, lại nghỉ ngơi năm phút, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống cây, lê bước chân mệt mỏi về nhà, dáng vẻ thoạt nhìn vừa cứng cỏi vừa yếu ớt.
Về đến nhà, cô tắm nước lạnh, sau đó ngồi ở trên sô pha ngẩn người, mặc kệ những giọt nước chảy xuống từ trên mái tóc ướt sũng, ướt nhẹp cả bả vai.
Cố Tiểu Khả ngây ngốc cả chục phút mới suy nghĩ rõ ràng–
Nam thần đang hiểu lầm cô.
Nhưng cô lại không có cách nào để giải thích.
Bởi vì nếu muốn giải thích rõ ràng thì phải phơi bày bệnh tật của mình ra dưới ánh mặt trời mặc cho người chỉ trỏ.
Bệnh khác còn dễ nói, nhưng căn bệnh trên người Cố Tiểu Khả lại khó có thể mở miệng.
Không bao lâu sau khi Mạc Thần Trạch đi du học, Cố Tiểu Khả vô tình phát hiện được năm đó mẹ cô mất tích có thể có ẩn tình, cho nên cô lập tức bắt đầu điều tra.
Đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Đới Ngọc Anh là bạn thân từ nhỏ của mẹ Cố Tiểu Khả, từ khi mẹ cô mất tích, bà ấy vẫn luôn giúp đỡ chăm sóc Cố Tiểu Khả.
Nếu không có bà, cha dượng của Cố Tiểu Khả sẽ không bao giờ chi trả tiền sinh hoạt phí cho tới khi cô trưởng thành, càng không bao giờ cho cô miễn phí một căn biệt thự làm nơi sinh sống.
Cố Tiểu Khả rất cảm kích Đới Ngọc Anh, cho nên khi còn học trung học, sau khi cô phát hiện năm đó mẹ cô mất tích có ẩn tỉnh, người đầu tiên cô nghĩ tới chính là dì Đới, ngay lập tức tìm bà để bàn bạc.
Không ngờ Đới Ngọc Anh đã sớm nghi ngờ việc bạn thân mất tích năm đó chắc chắn có vấn đề, đáng tiếc bởi vì vụ án xảy ra đã lâu, vì vậy rất khó tìm ra manh mối hữu dụng.
Hai người cố gắng thật lâu cũng không có chút tiến triển nào.
Mãi đến một ngày, Đới Ngọc Anh nói với Cố Tiểu Khả: “Bây giờ con đã hiểu chuyện, dì mới dám nói thật với con, trước đây còn còn quá nhỏ, dì sợ sau khi con biết được sự thật sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, cho nên mới giấu diếm mười năm, nhưng bây giờ dì cảm thấy con có quyền được biết chân tướng sự thật.”
“Con biết dì muốn tốt cho con.” Cố Tiểu Khả ưỡn thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc, thở sâu, “Dì cứ nói, con sẽ chịu đựng được.”
Đới Ngọc Anh thấy vẻ mặt Cố Tiểu Khả kiên nghị, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Năm con 6 tuổi bị kẻ buôn người bắt cóc, mất tích suốt mười ngày mười đêm.”
“Mẹ con dường như điên loạn, cả ngày đều đi tìm con ở ngoài, đáng tiếc ông trời bất công, cuối cùng tuy rằng con được cứu trở về, nhưng bà ấy bởi vì đi ra ngoài tìm con lại mất tích không rõ.”
“Mất tích ròng rã mười năm trời không tìm thấy.”
“Tuy rằng cha dượng con đã tái hôn, nhưng vẫn không từ bỏ tìm kiếm tung tích bà ấy, nhưng trên pháp luật bà ấy đã bị gạch tên, tuyên bố tử vong.”
“Khi con được tìm về, cả đêm ngủ không yên giấc, luôn phát sốt, lúc hôn mê liên tục nói có gặp bà ấy, muốn chúng ta nhanh chóng đi cứu.”
“Nhưng mà mỗi lần con tỉnh táo lại, đều không còn nhớ rõ điều gì.”
“Dì đi tìm bác sỹ tâm lý tư vấn, ông ấy nói tình trạng này của con chính là tiềm thức đang tiến hành bảo vệ bản thân.”
“Năm đó có thể đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, mới khiến cho con tự quên đoạn trí nhớ ấy đi.”
“Cũng chính là bởi vì những lời nói từ trong tiềm thức của con, dì mới nghi ngờ mẹ con là bị người khác hãm hại.”
“Rất có khả năng là bà ấy đã liều mạng cứu con, chính mình lại bị hại.”
“Con đi khắp nơi tìm kiếm nhân chứng, thật ra nhân chứng hữu dụng nhất chính là con, nhưng con lại quên mất đoạn ký ức ấy, nếu không có lẽ đã có thể phát hiện ra được chút manh mối.”
Sau khi Cố Tiểu Khả biết chuyện này, cho dù Đới Ngọc Anh an ủi cô như thế nào, cô vẫn khó lòng buông bỏ.
Sau đó cô đã làm ra một chuyện ngốc nghếch.
Cố Tiểu Khả lén lút đi tìm bác sỹ tâm lý, thử thôi miên vài lần, muốn tìm lại được ký ức bị vùi lấp trong tiềm thức của mình.
Hiệu quả thôi miên khá tốt, ít nhất Cố Tiểu Khả đã nhớ lại, năm đó kẻ bắt cóc cô, trên gan bàn tay phải có một vết bớt rất lớn.
Nhưng tác dụng phụ của thôi miên cũng rất tai hại.
Không biết là khi đó trí nhớ cô có vấn đề, hay là kỹ thuật của bác sỹ tâm lý đó không tốt, sau khi tỉnh lại ở lần thôi miên cuối cùng, Cố Tiểu Khả phát hiện bản thân bị mắc một loại bệnh tâm lý —
Phản ứng cụ thể chính là, chỉ cần cô có tiếp xúc trực tiếp chân tay với con người, dù là bắt tay hay ôm, sẽ sinh ra một cảm giác thèm ăn vô cùng mãnh liệt.
Muốn…… Ăn luôn đối phương!
Sau khi Cố Tiểu Khả nhận thấy bản thân mình có vấn đề, cô lập tức thay đổi thói quen cuộc sống, cô biết rõ thân thể mình không giống như con người bình thường, cho nên không dám tới bệnh viện kiểm tra, cô sợ nếu phát hiện ra dị thường, mình bị cắt ra thành từng lát mang đi nghiên cứu mất.
Cô chỉ có thể cẩn thận từng bước, tránh tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ ai, một mình nơm nớp lo sợ ngụy trang như bình thường, đến nay chưa bị ai phát hiện ra bí mật.
Nhưng lại vào hôm nay, ở ngay trước mặt nam thần, lại xảy ra lỗi kỹ thuật.
Từ khi bị mắc căn bệnh tâm lý chết tiệt này, Cố Tiểu Khả đã sớm không còn suy nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, cũng chuẩn bị tốt sống một cuộc đời cô độc.
Nhưng người kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Thích ai đó cũng giống như muốn hắt xì, không thể nhịn được.
Nhịn không được mà đi nhìn anh, nhịn không được mà đi tiếp cận anh, chẳng sợ bản thân nằm chiêm bao, dù sao cô chỉ còn lại thỉnh cầu hèn mọn là được ôm giấc mơ này thôi.
Bây giờ bị nam thần hiểu lầm, nhưng lại là căn bệnh đáng sợ ấy, Cố Tiểu Khả làm sao nói ra!
Nếu không nói nên lời, sao có thể giải thích rõ ràng với Mạc Thần Trạch?
Vừa rồi khi phát bệnh, Cố Tiểu Khả vô cùng chán ghét chính mình, bình thường khi ra ngoài cô đều nhớ mang theo bao tay, nhưng hôm nay lực chú ý bị phân tán, mới sơ sẩy quên mất, cuối cùng gây ra sai lầm lớn.
Bây giờ phải làm sao?
Cố Tiểu Khả ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy sắc trời dần buông xuống, trong nhà người khác đèn đuốc sáng trưng, mà cô chỉ muốn chìm trong cuộc sống tối tăm.
Mạc Thần Trạch mở gói kỷ tử Cố Tiểu Khả tặng ra, tự pha cho bản thân một ly trà kỷ tử.
Ly trà nóng bốc hơi lượn lờ, Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm vào những hạt kỷ tử đang nổi trong ly thật lâu thật lâu.
Chú chó chăn cừu mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của chủ nhân không ổn, nó lặng lẽ chui xuống gầm sô pha, cuộn thành một cục che đầu lại.
Hổ Nha không thích cô giáo vừa rồi–
Hổ Nha không thích chủ nhân bây giờ–
Ngày hôm sau, Mạc Thần Trạch phát hiện chú chó không được ổn, nó vẫn nằm ở dưới sô pha, răng nanh cắn chặt sô pha, sống chết không chịu đi đến trường!
Mạc Thần Trạch thấy rõ từ khi Hổ Nha đi nhà trẻ, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, cho nên anh không muốn bởi vì bản thân thất tình mà bỏ lỡ cơ hội chữa bệnh cho Hổ Nha.
Mạc Thần Trạch dùng rất nhiều cách, nhưng Hổ Nha vẫn thờ ơ, dùng xương đồ chơi dụ dỗ cũng không có tác dụng.
Cuối cùng anh không còn cách nào, chỉ có thể gọi điện cho Cố Tiểu Khả nhờ cô chạy tới giúp đỡ.
Cố Tiểu Khả rất nhanh đã chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất nhẹ giọng nói chuyện dụ dỗ Hổ Nha.
Mạc Thần Trạch bưng ly trà kỷ tử đứng ở phía sau, mặt không chút thay đổi uống một ngụm, sau đó lại uống thêm một ngụm.
Ánh mắt của nam thần ở sau lưng, khiến cho Cố Tiểu Khả cảm thấy như bị kim châm, âm thanh cô nói chuyện với Hổ Nha bắt đầu có chút phiêu đãng.
Ánh mắt Mạc Thần Trạch chưa từng dời khỏi Cố Tiểu Khả.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, cuốn lại thành một cục nho nhỏ, tay đeo một đôi găng tay tuyết trắng, tỏ vẻ rõ ràng chính mình không muốn tiếp xúc với người khác.
Đồng tử Mạc Thần Trạch co rụt lại, cười khổ, lại nhìn thêm chốc lát, thấy bản thân ở đây sẽ ảnh hưởng tới Cố Tiểu Khả phát huy, nên bưng trà kỷ tử xoay người rời đi.
Hổ Nha cuối cùng vẫn đồng ý ngoan ngoãn đi đến trường, điều kiện tiên quyết là —
Cô giáo và chủ nhân phải cùng nhau đưa nó đi học.