Trong thư phòng Lôi Nhiếp đưa tay cầm lấy sấp ảnh chụp trên bàn. Trong ảnh là thiên thần của anh đang cười nói rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười thoải mái như vậy. Cô lại còn đặt tay lên lưng tên nam sinh kia. Anh cuộn chặt bàn tay đến nỗi mấy bức ảnh cũng trở nên nhăn nhúm nhưng sau đó anh lại buông lỏng tay lặng lẽ vuốt phẳng chúng một tay kia cầm bật lửa chậm rãi đốt.
Anh chỉ cho phép lần này chỉ một lần này thôi!
Rắc rối đã được giải quyết xong để tỏ lòng cảm ơn, Mẫn Chính Huy muốn mời Cổ Vọt ra ngoài dùng cơm nhưng không ngờ vừa xế chiều thì nhận được điện thoại báo Mẫn Kỳ xảy ra chuyện.
Vào đến bệnh viện nơi nơi đều là một màu trắng toát khiến Mẫn Minh khẽ run. Cổ Tứ Dương đứng bên cạnh thấy vậy liền cầm chặt lấy tay cô dùng hơi ấm làm cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Không sao đâu! Bác sĩ đang cấp cứu rồi!” Cổ Tứ Dương đỡ cô ngồi xuống dịu dàng an ủi.
“Tôi chỉ sợ chị ấy cũng giống như mẹ tôi không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Con gái tôi thế nào rồi!” Mẫn Chính Huy hoàn toàn mất hết bình tĩnh vừa nhìn thấy y tá bước ra liền túm chặt lấy cậu ta liên tục hỏi. Lôi Nhiếp thấy vậy vội bước đến gỡ tay ông ta ra, cảm giác được toàn thân ông ta đang run rẩy.
“Ông hỏi tôi cũng vô ích thôi. Bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu bên trong. Các người như thế này chỉ cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ.” Y tá sợ hãi trả lời hiển nhiên là bị một màn vừa rồi làm cho kinh sợ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Mẫn Chính Huy quay lại nhìn Lôi Nhiếp.
Mẫn Chính Huy tuy rằng oai phong lẫm liệt một thời nhưng lúc này đây cũng chỉ như một người cha đáng thương muốn bù đắp cho con mình nhưng hoàn toàn bất lực.
“Ba! Ba đừng kích động. Mẫn Kỳ nghiện ma túy đã được một thời gian rồi. Khi nhân viên khách sạn phát hiện ra thì cô ấy đã trong tình trạng bất tỉnh. Đi cùng cô ấy còn có một tên nhóc mới mười chín tuổi. Có người thấy họ thường xuyên cùng nhau ra vào các quán Bar. Con đã sai người đưa cậu ta đến “Nóng nảy đường” không bao lâu nữa sẽ khai hết thôi. Bước đầu có thể xác định là do dùng thuốc quá liều.” Lôi Nhiếp nói xong bắt đầu gọi điện thoại đầu dây bên kia phát ra tiếng kêu la thảm thiết đưa người đến nơi đó đừng mong có thể lành lặn ra ngoài.
“Nó nghiện hút lúc nào! Vệ sĩ đâu!” Mẫn Chính Huy hai mắt đỏ bừng quay đầu nhìn thấy Mẫn Minh sắc mặt trắng bệch ngồi một góc ông lại cảm thấy đau lòng.
Oan nghiệt của ông quá nặng nay đổ hết lên người bọn trẻ.
Mẫn Kỳ điêu ngoa tùy hứng không phải do ông dung túng hay sao nên mới để cho cô vô pháp vô thiên như vậy! Không nói đến không chồng mà đã có con hồi đi học còn đem axit hất vào người bạn học nếu không phải có Lôi gia ra mặt chắc chắn không thoát khỏi cảnh lao tù. Vất vả lắm mới sinh ra Viêm Viêm nhưng tính tình vẫn như trước không thay đổi. Đáng thương nhất vẫn là Mẫn Minh tận mắt chứng kiến mẹ mình tự tử ,bàn tay nhỏ giữ chặt khăn trắng không cho bác sĩ đắp lên. Nhìn thấy cảnh ấy ông lần đầu tiên cảm thấy áy náy. Không bao lâu sau lại đến Mẫn Kha xảy ra chuyện con bé coi như chỉ còn là cái xác không hồn. Ôm vào lòng đứa con ngơ ngơ ngẩn ngẩn ông hận không thể tự cho mình một dao. Hiện tại Mẫn Minh đối với ông xa cách càng khiến ông thêm đau lòng. Ông biết bọn trẻ đều hận ông. Ông cũng không sợ các con hận mình chỉ cần chúng được bình an ông nguyện sống ít đi vài năm cũng chẳng sao.
Mẫn Minh căng thẳng nắm chặt lấy góc áo đây cũng là thói quen mỗi khi khẩn trương của cô. Viêm Viêm ở nhà đã có mẹ Trần chăm sóc còn Mẫn Kỳ thì sao! Bao giờ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm đây! .
Cuối cùng Mẫn Kỳ cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu Mẫn Minh thấy vậy đứng bật dậy chạy vội đến nhìn sắc mặt tái nhợt môi tím tái của Mẫn Kỳ trong lòng cô không khỏi đau đớn.
Tại sao lần nào nằm ở vị trí này cũng đều là người thân của cô!
“Bác sĩ chị tôi sao rồi!” Mẫn Minh đưa tay lau nước mắt nhìn thẳng vào mắt bác sĩ. Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ánh mắt bất đắc dĩ nào nữa.
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do thời gian bệnh nhân sử dụng ma túy quá dài nên cơ thể đã dần bị ăn mòn không ít. Tạm thời chưa thể thanh lọc hết độc tố ra khỏi cơ thể. Hơn nữa loại ma túy cô ấy sử dụng là loại hiếm gặp hiện giờ chúng tôi vẫn chưa thể xác định được thành phần trong nó cho nên nếu muốn khống chế được tôi nghĩ mọi người tốt nhất nên đưa cô ấy đi cai nghiện.” Bác sĩ khép lại bệnh án ra hiệu cho y ta đẩy Mẫn Kỳ vào phòng bệnh.
“Được! Tôi nhất định sẽ bắt nó cai nghiện.” Mẫn Chính Huy nhẹ nhàng thở ra sau đó trong mắt lóe lên tia sắc bén ông ta quay người nhìn Lôi Nhiếp
“Điều tra rõ ai là người dụ dỗ nó. Đừng để chừa một ai”.
Mẫn Minh nghe vậy không khỏi rùng mình. Ba cô thật sự muốn làm như vậy sao!
“Không phải ba vẫn ngày đêm ăn chay niệm phật! Ba có biết điều kiêng kị nhất trong phật môn là sát sinh hay không! Lẽ nào nhà mình báo ứng như vậy vẫn chưa đủ! Nếu ba muốn ngay cả con cũng gặp chuyện không may thì ba cứ tiếp tục làm vậy đi.”
Mẫn Minh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với ông những lời này của cô khiến ông ta sững người. Cô cũng biết tất cả là lỗi của ông sao!
Đúng vậy! Ông căn bản không phải người tốt hại chết vợ liên lụy con trai ngay cả đến con gái vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh không rõ sống chết thế nào.
Thật sự chính ông là nguyên nhân!
“Lôi Nhiếp! Không cần điều tra nữa. Tên nhóc kia cũng thả ra đi. Giúp tôi tìm bác sĩ cai nghiện tốt nhất tôi muốn Mẫn Kỳ cai nghiện càng sớm càng tốt.” Mẫn Chính Huy thở dài giờ khắc này ông thậm chí còn không dám nhìn mặt con gái mình nhưng ông nghĩ bản thân vẫn nên tích đức thì hơn, cho dù ông không sợ phải xuống địa ngục nhưng ông sợ báo ứng về sau.
Nhìn thoáng qua Mẫn Minh, Lôi Nhiếp không nói gì nữa đi ra ngoài. Mọi chuyện hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay anh.
“Mẫn Chính Huy! Ông già rồi muốn đấu với tôi ông còn kém xa.” Khóe miệng Lôi Nhiếp hơi nhếch lên thẳng bước đi ra ngoài.
Căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của Mẫn gia trước giờ vẫn dùng để nghỉ ngơi nay là nơi Mẫn Kỳ cai nghiện. Mẫn Chính Huy đích thân giám sát. Mấy ngày nay ông cũng chưa được chợp mắt, nhìn Mẫn Kỳ thống khổ cào cấu đến nỗi móng tay tứa máu ông cũng rất đau lòng nhưng ông biết nếu bản thân mềm lòng chính là hại cô cho nên ông cố gắng làm như không nhìn thấy nhắm mắt làm ngơ.
Mẫn Minh muốn đến thăm nhưng ông không đồng ý, ông không muốn khắc thêm vào lòng cô một vết sẹo khác. Chuyện của công ty đều giao cho Lôi Nhiếp quản lý. Hiện tại ngoài sức khỏe của Mẫn Kỳ ông không còn tâm tư nào hết.
Ở nhà Mẫn Minh không khỏi đứng ngồi không yên. Thời gian này ba cô hầu như dành hết thời gian ở lại biệt thự giúp Mẫn Kỳ cai nghiện trong khi bản thân cô lại không giúp ích được gì đành phải ở nhà chăm sóc Viêm Viêm. Mấy ngày nay cô đều tự mình đưa Viêm Viêm đến nhà trẻ. Cứ đến buổi chiều tan học cậu bé lại lẳng lặng ôm cặp sách đứng đợi cô ở cổng trường. Có hôm do có việc bận cô không thể đến đón được phải nhờ lái xe nhưng anh ta dỗ thế nào cậu bé cũng nhất định không chịu về, không còn cách nào khác phải gọi điện cầu cứu cô. Cô nghe vậy liền bỏ hết mọi việc chạy đến. Vừa nhìn thấy cô cậu bé đã khóc rống lên
“Huhu…Con còn tưởng mọi người đều không cần Viêm Viêm nữa. Ông ngoại không cần con…dì nhỏ cũng là người xấu.”
Ôm lấy cậu bé cô không khỏi đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt rồi nói “Dì nhỏ sẽ không như vậy, ông ngoại cũng sẽ không như vậy. Viêm Viêm con là đàn ông nhất định phải kiên cường lên biết chưa!”
Cậu bé khụt khịt mũi nghiêm trang nói:
“Viêm Viêm rất kiên cường tương lai con còn phải cưới dì nhỏ, con sẽ không khóc nhè nữa!”
Mẫn Minh nghe vậy cùng thật sự bất lực với cậu bé.
Từ đó trở đi dù có việc bận đến đâu cô vẫn cố sắp xếp thời gian đến đón Viêm Viêm. Cổ Tứ Dương thấy vậy ngỏ ý muốn giúp nhưng bị cô từ chối. Gần đây Lôi Nhiếp cũng bận giải quyết chuyện công ty mấy ngày nay họ không có chạm mặt điều này làm cô cảm thấy thoải mái không ít. Trong nhà chỉ có bọn họ khiến cô có cảm giác hết sức căng thẳng.
Sau khi tan học Mẫn Minh thu dọn đồ xong xuôi ra xe kêu tài xế đưa đến nhà trẻ. Hôm nay Viêm Viêm có lớp học vẽ. Bọn trẻ đã về gần hết mà vẫn chưa nhìn thấy Viêm Viêm. Cô nghĩ chắc thằng nhóc lại muốn chơi trốn tìm đây mà. Cô cẩn thận tìm một lượt vẫn không biết thằng bé chạy đi đâu. Cô bắt đầu lo lắng chạy đi hỏi giáo viên thì nhận được câu trả lời cậu bé đã có người đến đón rồi.
“Mẹ Trần! Viêm Viêm về nhà chưa!”
“Vẫn chưa sao! Mẹ kêu người làm đi tìm quanh nhà xem có thấy không nhé”
“Anh rể! Có phải anh cho người đi đón Viêm Viêm rồi không!”
“Viêm Viêm không thấy…không thấy đâu mất rồi! ”
Đầu dây bên kia còn đang an ủi nhưng giờ phút này cô lại không nghĩ được gì, không nghe thấy gì.
Cô chạy khắp nơi đi tìm.
“Viêm Viêm! Ra đi đừng trốn nữa dì biết Viêm Viêm thông minh nhất!” Nước mắt như những hạt trân châu không ngừng tuôn rơi. Bên đường tài xế cũng đang tích cực đi tìm. Cô dặn anh ta không được nói cho ba và Mẫn Kỳ biết chuyện. Giờ là thời điểm quan trọng đối với Mẫn Kỳ tốt nhất vẫn nên giấu kín thì hơn.
“Viêm Viêm!”
Cô gọi đến nỗi cổ họng đau rát bất lực ôm lấy đầu chân không đi nổi nữa khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Rốt cuộc Viêm Viêm đang ở đâu!
“Chú! Chú có nhìn thấy một bé trai khoảng 4 tuổi không!”
“Cô! Cô có nhìn thấy một bé trai đeo cặp sách màu vàng không!”
Cổ họng đau rát cô muốn gọi điện hỏi tình hình mọi người ở nhà thế nào nhưng điện thoại không biết rơi mất từ lúc nào. Cô không biết mình đang ở đâu người qua lại càng ngày càng ít
“Viêm Viêm!”
Cảm nhận có người đi đến cô còn chưa kịp quay lại đã bị bịt chặt mũi chỉ trong thoáng chốc đã nhanh chóng chìm trong một mảng tối đen không còn biết gì nữa.