Cuối tuần Cổ Vọt gọi điện đến ông ta muốn mời Mẫn Minh đến nhà làm khách. Cô vừa ra khỏi cửa vừa vặn gặp phải Lôi Nhiếp:
“Anh rể”
“Ừ! Ra ngoài nên cẩn thận một chút.” Dứt lời anh ta cũng không nói thêm lời nào nữa lập tức đi vào thư phòng của Mẫn Chính Huy.
Mẫn Minh nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng anh ta cũng chịu buông tay rồi. Không phải có câu “Đàn bà so với tiền đồ vĩnh viễn không chịu nổi một đả kích” hay sao! Từ nay trở đi cô cũng không cần phải sợ hãi nữa. Cô đưa tay sờ sờ chiếc vòng thủy tinh trên cổ
“Anh! Mẫn Minh cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây. Mẫn Minh sẽ dẫn anh cùng đi”.
Vào thư phòng vừa hay thấy Mẫn Chính Huy đang ngồi xem lại tập album ảnh. Mỗi ngày ông ta đều phải ôm tập album ảnh đó ngồi nhìn hàng giờ.
Nhớ lại thì có lợi ích gì chứ! Bọn họ đều vì lỗi lầm của ông mà phải trả giá. Bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn.
“Ba! Chuyện bên kia đang vô cùng hỗn loạn. Trong số những người chúng ta phái đi có một người bị bắt.” Lôi Nhiếp nói xong đem tư liệu đến trước mặt Mẫn Chính Huy.
“Bị bắt!” Mẫn Chính Huy liếc nhìn tập tài liệu.
“Là người mới nên chưa có kinh nghiệm. Sau vụ này con nghĩ chúng ta cũng nên có sự chuẩn bị.” Lôi Nhiếp nhíu mày cất kỹ những tài liệu trên bàn.
“Họ có muốn cũng không dám động đến chúng ta. Cậu không cần làm gì cả. Tôi sẽ gọi điện cho cục trưởng Cổ để ông ấy giúp ta giải quyết. Cậu chỉ cần xử lý tốt chuyện ở Hải Cảng là được rồi. Cha cậu muốn tôi bồi dưỡng cậu thành nhân tài xuất chúng. Cho nên cậu nhất định phải cố gắng. Tôi cũng không muốn phụ sự kỳ vọng của ông ấy.”
Mẫn Chính Huy lấy một điếu thuốc chậm rãi hút. Thông minh như cậu ta ắt hẳn sẽ biết bây giờ nên làm gì!
“Vâng! Con sẽ đi xử lý ngay.” Lôi Nhiếp xoay người chuẩn bị ra ngoài lại bị Mẫn Chính Huy gọi lại.
“Lôi Nhiếp! Bớt chút thời gian giúp tôi tìm vài trường đại học uy tín ở nước ngoài. Tôi muốn thay Mẫn Minh chọn lựa thật cẩn thận”.
“Vâng.” Đưa lưng về phía Mẫn Chính Huy Lôi Nhiếp nắm chặt tập văn kiện trong tay.
Mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu!
Người nhà Cổ gia tiếp đón Mẫn Minh rất nhiệt tình. Cổ phu nhân có ý muốn mời Mẫn Minh ở lại ăn cơm nhưng lại bị Cổ Vọt ngăn cản. Ông nghĩ thời gian này nên để bọn trẻ có thời gian ra ngoài bồi dưỡng thêm tình cảm thì hơn. Ông cũng dặn Cổ Tứ Dương nhất định phải tiếp đón Mẫn Minh một cách chu đáo.
Cổ Tứ Dương muốn dẫn Mẫn Minh đi xem phim nhưng cô lại muốn đến khu vui chơi. Khó khăn lắm mới thấy cô có yêu cầu gì nên Cổ Tứ Dương rất vui vẻ chạy đi mua một đống đồ ăn vặt rồi kéo cô đi.
Khu vui chơi cuối tuần phần đông là trẻ nhỏ. Thấy vậy cô có chút hối hận biết thế mang theo Viêm Viêm cùng đi. Cổ Tứ Dương nhanh chóng chạy đi mua vé.
Sau khi anh trai qua đời sức khỏe của cô không được tốt lắm cho nên người nhà nhất định không cho cô đi ra ngoài quá lâu. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể trở lại đây. Cô bất giác đưa tay sờ chiếc vòng cổ
“Mẫn Kha! Rốt cuộc chúng ta cũng có thể quay lại đây rồi. Hôm nay nhất định phải chơi thật vui vẻ nhé!”
“A!!! Anh hai…” Cảm giác mất trọng lực làm cho Mẫn Minh sảng khoái gọi to nhưng chả mấy chốc tiếng của cô đã nhanh chóng bị tiếng hét của bọn trẻ lấn át. Cổ Tứ Dương sắc mặt trắng bệch quay sang thấy cô đang mở to mắt.
“Mẫn Minh! Nhắm mắt lại đi, mở mắt càng sợ hơn đấy.” Cổ Tứ Dương dường như phải dùng hết sức để hét lên đúng lúc này tàu lượn của bọn họ đến đoạn lộn nhào. Cổ Tứ Dương mặt tái mét nhanh chóng nhắm tịt mắt.
“Khá hơn chút nào chưa!” Mẫn Minh vỗ vỗ sau lưng Cổ Tứ Dương. Từ lúc ra khỏi tàu lượn đến giờ cậu ta cứ nôn suốt khiến cô cũng cảm thấy áy náy nhưng bù lại hôm nay cô thật sự rất vui.
“Không sao! Mẫn Minh à! Nhìn không ra gan của cậu lại lớn như vậy.” Dùng khăn tay lau miệng, cúi đầu nhìn bộ dạng này của cậu ta không biết có làm cô mất hứng không nữa.
“Có gì đâu! Sợ độ cao cũng là chuyện bình thường mà. Năm đó anh trai tôi cũng vậy vì muốn chiều lòng tôi mặc dù sợ độ cao nhưng vẫn kiên trì cùng tôi chơi trò này. Kết quả nôn thốc nôn tháo nhưng lần sau nếu tôi có rủ thì anh ấy vẫn cứ đi.” Mẫn Minh cười nhưng ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Chính tại nơi này người thanh niên áo trắng đã dịu dàng ôm lấy cô.
“Tứ Dương! Cậu đã chơi trò quăng vòng bao giờ chưa!” Không đợi trả lời cô liền kéo cậu ta đi đến mua tám mươi cái vòng sau đó nhanh chóng đứng vững nhắm chuẩn mục tiêu bắt đầu ném.
Kết quả cô quăng trượt.
“Tứ Dương! Thử xem”.
Nhìn cô vui vẻ như vậy Cổ Tứ Dương cũng cảm thấy vui lây. Cậu ta cũng cầm lấy một cái xác định vị trí rồi ném nhưng so với Mẫn Minh kỹ thuật của cậu ta còn kém xa. Không những ném trượt mà còn vượt quá cả vạch giới hạn.
“Tứ Dương! Xem ra cậu còn kém cả tôi.” Mẫn Minh cười cầm vòng trên tay đập nhẹ vào người cậu ta. Cổ Tứ Dương cũng không muốn bị yếu thế nhanh chóng đuổi theo cô muốn đáp trả. Một màn đùa vui của bọn họ không biết rằng đã lọt vào ống kính máy ảnh phía xa xa.
“Tứ Dương! Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Hôm nay tôi rất vui.” Mẫn Minh nhận quà mua cho Viêm Viêm từ tay Tứ Dương cười nói.
“Cậu vui tôi cũng cảm thấy vui. Mẫn Minh! Tôi hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu cười như vậy. Kỳ thật cậu cười lên rất đẹp.”
Anh trai cũng từng nói như vậy! Cô im lặng không nói hướng cậu ta vẫy vẫy tay rồi đi vào nhà.
“Mẫn Minh! Ra ngoài chơi vui không con!” Mẫn Chính Huy đang ngồi trên ghế sofa chơi cùng Viêm Viêm.
“Vâng! Viêm Viêm, dì mua cho con rất nhiều đồ chơi về này.” Mẫn Minh để túi đồ trong tay xuống lôi đồ chơi ra.
Quả nhiên cậu bé hai mắt sáng quắc vội nhào vào lòng cô.
“Dì nhỏ! Cho con…cho con. Con muốn chơi.”
Nhìn Viêm Viêm mở bao đồ chơi màu sắc sặc sỡ ra lúc này cô mới ngẩng đầu lên đã thấy Lôi Nhiếp ngồi đó từ bao giờ.
“Anh rể.”
“Ừ!” Anh chỉ ngẩng lên nhìn cô một cái sau đó lại tiếp tục lật giở tài liệu trong tay.
“Ba! Bản dự toán kinh phí lần này bị vượt mức. Con đã tính toán lại rồi. Xem ra dự án này chúng ta sẽ tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn.” Lôi Nhiếp đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Mẫn Chính Huy đưa tài liệu cho ông ta xem.
“Tốt lắm! Lôi Nhiếp cậu quả thật là 1 nhân tài. Vậy cứ làm theo ý cậu đi. Tuần sau lấy danh nghĩa của tôi mở một cuộc họp ban giám đốc.”
Cảm thấy bản thân ở lại phòng khách cũng vô dụng. Bọn họ nói chuyện công việc cô cũng không có hứng thú. Cô giơ tay ôm lấy Viêm Viêm đi lên lầu. Thằng bé có đồ chơi mới trong tay thì mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Hôm nay vui chơi cả ngày cô quả thực rất mệt. Trong khi Viêm Viêm vẫn còn đang ngồi chơi trên thảm thì hai mắt cô đã díp cả lại. Trong lúc mơ màng cảm giác được có người vào trong phòng. Có lẽ là mẹ Trần vào mang Viêm Viêm đi nhưng tại sao càng ngày cô càng buồn ngủ thế này…cuối cùng không thể mở mắt ra được.
Lôi Nhiếp nhìn cốc sữa trên bàn giờ tay vuốt ve khuôn mặt cô trong mắt tràn ngập ôn nhu.
“Mẫn Minh! Là em muốn như vậy không phải sao! Được! Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”
Cúi đầu hôn hít khuôn mặt cô ngậm lấy cánh môi đỏ sẫm hôn lên mí mắt mỏng manh còn có bờ vai mà anh yêu nhất.
Cô mới mười bảy tuổi mà đã biết đoạt lấy tâm phách người khác làm cho anh bị hãm sâu trong đó không thể tự kiềm chế.
Vì sao cô nhất định phải rời khỏi anh!
“Muốn đi sao! Được! Vậy anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của em. Anh đã nói rồi nếu không thể chiếm được em dù có phải hủy hoại anh cũng sẽ không buông tay.”