Sau khi khỏi bệnh không bao lâu đã đến ngày Mẫn gia tổ chức tiệc rượu. Mẫn Minh không thích những bữa tiệc xã giao như vậy. Mọi người đều khoác lên mình màu áo dối trá nói những lời trái với lòng mình. Thực chất nói là tiệc xã giao nhưng chẳng qua cũng chỉ là tìm kiếm lợi ích từ người khác. Có người vì muốn đạt được mục đích mà phải hy sinh hôn nhân của con cái. Những bữa tiệc kiểu này thường không nói chuyện tình cảm chỉ nói đến lợi ích. Mỗi người đều có giá trị khác nhau thế nên người ta mới có câu “Đầu năm nay không sợ bị lợi dụng chỉ sợ mình vô dụng”.Chuyên gia sau khi hoàn tất trang điểm cho Mẫn Minh không khỏi thốt lên câu tán thưởng

“Nhị tiểu thư thật xinh đẹp! Phải nói là khuynh quốc khuynh thành mới đúng.”

Mẫn Minh nghe vậy chỉ lễ phép mỉm cười. Cô biết mình được thừa hưởng nét đẹp của mẹ nhưng chẳng phải có câu hồng nhan thì bạc phận hay sao! Mẹ cô là ví dụ điển hình đó thôi. Bản thân bà không thể phản kháng phải chết trong tay người mình yêu. Mà cô đã sớm mất đi tất cả hạnh phúc. Thế giới của cô đã không còn ánh sáng nữa. Cô muốn rời đi, đi khỏi cái nhà này.

Cô mặc trên người chiếc váy công chúa viền tơ lụa, mái tóc được kẹp gọn gàng bằng chiếc trâm cài tóc màu bạc để lộ ra cần cổ trắng ngần kết hợp với vòng cổ cùng đôi giày thủy tinh, trông không khác gì một nàng công chúa.

Sự xuất hiện của cô thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Lôi Nhiếp bên này đang cùng vài người nói chuyện chỉ liếc mắt một cái liền thất thần.

Mẫn Chính Huy rốt cuộc muốn làm gì!

Anh đang định tiến đến đem cô giữ bên cạnh mình nhưng lại bị Mẫn Chính Huy gọi lại chào hỏi khách khứa nên đành bất lực trơ mắt nhìn cô bị mọi người vây quanh. Mà cô vẫn như trước chỉ bình thản mỉm cười sau đó tự đi đến một góc của phòng tiệc.

Anh còn chưa kịp yên tâm thì bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông.

Không! Phải gọi là thiếu niên mới đúng.

Dĩ nhiên đó chính là nam sinh hôm trước đứng nói chuyện với cô.

Mẫn Kỳ cũng xuất hiện. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế che bớt đi vẻ trắng bệch thường ngày. Đóng kịch xưa nay đều là sở trường của cô ta giờ có cơ hội tốt như vậy để thể hiện sao có thể bỏ lỡ!

Quay đầu nhìn Lôi Nhiếp bắt gặp ánh mắt anh ta chỉ mãi dõi theo một bóng hình.

Mẫn Minh là đứa con mà ba cô yêu quý nhất. Anh trai cũng dùng tính mạng mình bảo vệ cô ngay đến cả người chồng trên danh nghĩa cũng vì Mẫn Minh mà trân quý.

Đối với Mẫn Kỳ, ba thì luôn trách cứ, anh trai cũng không thèm để ý đến còn Lôi Nhiếp ánh mắt anh ta chưa từng đặt trên người cô. Nếu không phải vì quan hệ giữa cô và Mẫn Minh không biết chừng cô đã bị anh ta bóp chết từ lâu rồi.

Cô đi đến khoác tay Lôi Nhiếp nở nụ cười giả tạo cùng anh chào hỏi mọi người trong khi đó Lôi Nhiếp vẫn chăm chú nhìn người đang đứng ở một góc phòng kia thân thể càng ngày càng cứng nhắc.

Mẫn Minh cùng nam sinh kia đang chơi đùa với Viêm Viêm rất vui vẻ đã lâu rồi cô không có cười thoải mái như vậy.

Một màn kia không chỉ hấp dẫn ánh mắt Lôi Nhiếp mà còn cả Mẫn Chính Huy. Ông cảm thấy rất vui sướng. Mẫn Minh hôm nay không giống mọi khi.

“Chủ tịch Mẫn! Con gái ông quả thật rất xinh đẹp! Đã lâu không thấy con trai tôi vui vẻ như vậy.” Cục trưởng Cổ nói.

“Ra là con trai của cục trưởng Cổ! Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử.” Mẫn Chính Huy cười ẩn ý.

“Bọn trẻ bây giờ cần phải trao đổi nhiều hơn nữa. Con trai tôi bình thường có khi cả ngày không nói câu nào. Mong rằng về sau Mẫn chủ tịch giúp tôi dạy dỗ nó.” Ý tứ của cục trưởng Cổ ai cũng hiểu rõ. Mẫn Chính Huy đương nhiên cũng hiểu được ông liếc nhìn Lôi Nhiếp phía xa xa tiếp lời.

“Tôi cũng hy vọng có một ngày chúng ta sẽ trở thành người nhà.”

Mẫn Chính Huy biết để Lôi Nhiếp bên cạnh giống như cất giữ một quả bom hẹn giờ. Ông không muốn Mẫn Minh phải chịu tổn thương mà hiện tại chỉ có cục trưởng Cổ mới có thể khiến anh ta dè chừng.

“Mẫn Minh! Dù có phải liều cái mạng này ba cũng không muốn con bị tổn thương.”

Cổ Tứ Dương cười híp mắt một tay giơ cao chiếc điều khiển từ xa lên quá đỉnh đầu. Viêm Viêm thấy vậy cũng không chịu thua kéo kéo vạt áo anh cầu xin ánh mắt to tròn không ngừng chớp chớp. Thấy cầu xin không có hiệu quả cậu bé đành quay lại năn nỉ Mẫn Minh.

“Dì nhỏ! Viêm Viêm muốn chơi đua xe ô tô.”

“Nhóc! Chỉ cần gọi một tiếng chú thì chiếc điều khiển này sẽ là của nhóc.” Cổ Tứ Dương cười cười nhéo mũi cậu bé.

“Tại sao phải gọi anh là chú! Anh cũng đâu có già như vậy!” Viêm Viêm giành lại điều khiển từ xa khịt khịt mũi.

Dù sao nước mắt cũng không mất tiền mua tùy tiện lưu lại vài giọt tuyệt đối có thể khiến người khác đi vào khuôn khổ. Chiêu này cậu dùng để đối phó với người nhà rất hiệu quả.

Thấy vậy Cổ Tứ Dương bèn cúi xuống bế Viêm Viêm hôn lên trán cậu bé rồi nói

“Anh với dì nhỏ của em bằng tuổi nhau. Em gọi cô ấy là dì không phải cũng nên gọi anh là chú hay sao! Nếu không anh sẽ rất buồn đấy.”

Viêm Viêm đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói:

“Không phải anh thích dì nhỏ đấy chứ! Nhưng mà dì là của tôi sau này tôi cao hơn một chút sẽ thành bạn trai của dì.”

Mẫn Minh yêu chiều véo tai cậu bé.

“Còn nhỏ như vậy đã muốn tìm bạn gái. Xem ra sau này nhất định phải nhanh chóng tìm cho con một người rồi.”

Viêm Viêm nhìn thấy Mẫn Minh liền nhào đến từ trên người Cổ Tứ Dương giãy giụa muốn Mẫn Minh ôm nhưng trang phục của cô hôm nay không thích hợp để ôm Viêm Viêm nên mục đích của cậu bé không đạt được.

Nhìn thấy Lôi Nhiếp đi đến Viêm Viêm đang làm loạn đột nhiên ngoan ngoãn hẳn bị anh ta bế ôm lấy cậu bé cũng không dám phản kháng chỉ quay sang nhìn Mẫn Minh bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Cổ thiếu! Mẫn Minh và Viêm Viêm làm phiền cậu rồi. Nếu không có chuyện gì xin Cổ thiếu cứ tự nhiên.” Ánh mắt Lôi Nhiếp không một chút độ ấm.

Mẫn Minh cùng Viêm Viêm cũng không dám lên tiếng. Bọn họ đều hiểu anh ta có ý đuổi khách.

Cổ Tứ Dương bắt gặp ánh mắt của anh thì hơi hoảng hốt. Ánh mắt người đàn ông này quả thật quá sắc bén, trời sinh máu lạnh. Cậu ta nhìn sang Mẫn Minh rồi nói.

“Lôi tổng quá lo lắng rồi! Tôi không sao, được cùng Viêm Viêm và Mẫn Minh nói chuyện là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa tôi và Mẫn Minh là bạn học vừa vặn cũng có rất nhiều chuyện cần trao đổi với nhau.”

Nghe vậy, ánh mắt Lôi Nhiếp càng ngày càng nguy hiểm.

Mẫn Minh biết đây là biểu hiện lúc anh ta đang tức giận.

Cô không muốn Cổ Tứ Dương chịu thương tổn.

Không thể!

“Tứ Dương! Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi không cần ở lại đây với bọn tôi đâu.”

“Không sao! Tôi thì làm gì có chuyện gì chứ! Mẫn Minh sao sắc mặt cậu kém vậy! Cậu bị bệnh hả!” Cổ Tứ Dương quan tâm đặt tay lên trán cô.

Trời ạ! Cô ấy đang đổ mồ hôi lạnh.

Lôi Nhiếp siết chặt cánh tay khiến Viêm Viêm đang ở trong lòng anh ta khẽ nhíu mày. Cậu bé cũng không dám lên tiếng chỉ thấy đôi mắt tự nhiên hồng hồng đành phải mặc anh ta ôm. Mẫn Kỳ đang đứng bên cạnh thấy vậy muốn đến ôm lấy Viêm Viêm nhưng nhìn bộ dạng người đàn ông cũng không dám lỗ mãng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên.

Ai dám động đến anh ta lúc này chắc chắn không muốn sống nữa.

“Thì ra các con ở đây! Lôi Nhiếp giới thiệu với con đây là cục trưởng Cổ. Về sau con nên học hỏi nhiều từ ông ấy.” Mẫn Chính Huy cùng Cổ Vọt cười cười nhìn mấy người trẻ tuổi trước mắt không để ý đến bầu không khí có phần là lạ.

“Ông ngoại! Ôm!” Viêm Viêm nhìn thấy Mẫn Chính Huy như tìm được cứu tinh nhanh chóng muốn nhào vào lòng ông.

“Tiểu bảo bối của ta đã nặng như vậy rồi! Mấy năm nữa không chừng ta có muốn bế con chắc cũng đành bất lực thôi.” Mẫn Chính Huy ôm lấy Viêm Viêm hôn lên khuôn mặt cậu bé.

“Chủ tịch Mẫn! Đứa bé này quả thật kháu khỉnh xem ra tương lai ông có người kế nghiệp rồi.” Cổ Vọt cười cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

“Cục trưởng Cổ quá khen! Viêm Viêm con mau gọi ông đi!” Mẫn Chính huy cười véo mũi cậu bé.

“Con không gọi là ông mà gọi là chú có được không! Chú Cổ vẫn trẻ lại còn rất đẹp trai nữa!” Công phu nịnh nọt quả thật không ai sánh bằng, quả nhiên Cổ Vọt nghe thấy vậy liền cười to. Đối với Viêm Viêm khen ngợi không ngớt.

Mẫn Minh thở dài! Thằng nhỏ này đúng là tiểu hồ ly thật không hiểu nó giống ai! Không giống Mẫn Kỳ lắm có vẻ như là giống ba hơn. Nhưng không ai biết cha đứa bé là ai. Ngay đến cả Mẫn Chính Huy đánh đến nỗi gãy cả roi mà Mẫn Kỳ vẫn không chịu mở miệng.

“Mẫn Minh! Không ngờ cháu với Tứ Dương là bạn học. Hôm nào rảnh qua nhà bác chơi nhé!” Cổ Vọt nhìn Mẫn Minh cười cười.

Gia sản Mẫn gia khiến ai ai cũng đều thèm nhỏ dãi. Mẫn gia lại không có con trai mọi người tuy không nói ra nhưng trong lòng ai cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.

Mẫn gia cũng cần có sự che chở của Cổ gia.

Mấy năm nay Mẫn gia có quan hệ khá thân thiết với giới hắc đạo hiện tại muốn buông tay cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu không có sự giúp đỡ của Cổ gia tuyệt đối không có khả năng đó.

“Cám ơn chú Cổ! Có thời gian nhất định cháu sẽ đến.” Mẫn Minh lễ phép nói lời cám ơn.

Cô không ngờ gia thế Cổ Tứ Dương lại hiển hách đến vậy làm cô lo lắng thừa rồi. Với xuất thân của cậu ta Lôi Nhiếp dù có muốn cũng không có khả năng động thủ. Mệnh sao chổi như cô đây xem ra cũng chỉ có thể kết bạn với những người như Cổ Tứ Dương mà thôi.

“Cục trưởng Cổ! Sang năm tôi muốn đưa Mẫn Minh đi du học. Nếu Cổ thiếu cũng có ý này chi bằng hai đứa đi cùng nhau đi. Nói thật để Mẫn Minh một mình ở bên ngoài tôi cũng không yên tâm cho lắm”.

“Đúng đấy. . . đúng đấy. Quả thật cháu cũng muốn đi du học từ lâu rồi!” Không đợi Cổ Vọt lên tiếng Cổ Tứ Dương đã nói chen vào.

Ông trời đã cho anh cơ hội tốt như vậy sao anh có thể lãng phí chứ! Tình yêu tuổi trẻ tuy rằng ngây ngô nhưng nồng nhiệt. Cậu thực sự thích cô gái trước mắt thích đến nỗi mỗi ngày đều bị cô tác động thích đến rối tinh rối mù.

“Đúng là! Con trai tôi hiện tại đều là vì con dâu nuôi rồi. Ông nói xem đứa con bất hiếu này chưa chi đã muốn ra khỏi nhà rồi.” Cổ Vọt cười cười vỗ vỗ vai Cổ Tứ Dương.

Nếu con trai ông đã thích.

Rất tốt! Ông đỡ phải mất công khuyên bảo.

Hơn nữa Mẫn Minh cũng khiến ông rất hài lòng. Xinh đẹp hào phóng rất xứng làm con dâu Cổ gia chưa kể đến gia thế cũng rất vững mạnh.

Mẫn Chính Huy vừa lòng cười. Cổ gia như ngọn núi lớn mà ông có thể dựa vào. Nhìn ra được tên nhóc Cổ Tứ Dương này thực sự thích Mẫn Minh.

Không! Phải nói là Mẫn Minh nhà ông có ai là không thích chứ!

Mẫn Minh cũng không ghét cậu ta. Thật hợp ý ông.

Mẫn Chính Huy cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viêm Viêm nói

“Tuy rằng chú Cổ còn trẻ nhưng con vẫn phải gọi chú Cổ là ông biết chưa! Không chừng một ngày nào đó chú Cổ với chúng ta sẽ trở thành người nhà đó.”

Cổ Tứ Dương cũng không khiến người ta chán ghét. Có lẽ cậu ta là cơ hội duy nhất khiến cô có thể thuận lợi rời khỏi Mẫn gia. Người nào ở bên cô cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm thời điểm này cũng chỉ có Cổ Tứ Dương mới có thể tự bảo vệ mình. Tương lai không thể nói rõ ràng nhưng hiện tại cũng tốt. Cô cũng muốn thuận theo tự nhiên.

“Chú Cổ, Ba! Con và Tứ Dương ra ngoài đi dạo một lát. Hai người cứ tiếp tục trò chuyện.” Mẫn Minh khoác tay Cổ Tứ Dương đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người Lôi Nhiếp cô không khỏi rùng mình. Ánh mắt anh ta nhìn cô ngày càng sắc lạnh khiến cô sợ hãi không thể thở nổi.

Sẽ không còn như vậy nữa! Cô rất nhanh thôi sẽ rời khỏi đây.

Rất nhanh thôi sẽ được tự do.

Trong góc sâu nhất của căn phòng Lôi Nhiếp hung hăng rót đầy ly rượu. Lão già thế nhưng lại cùng Cổ cục trưởng cứ thế đem anh đá ra ngoài. Làm sao có thể! Còn có Mẫn Minh nữa cô cứ như vậy tiếp nhận an bài sao!

Cô rõ ràng là cố ý! Không thể như vậy được.

Lôi Nhiếp anh cho tới bây giờ chưa từng cũng không biết cái gì gọi là buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play