Tháng ba, trời đã ấm hơn nhưng còn se lạnh.
Triệu Tịnh Ngưng cùng mẫu thân nàng, Sở thị, đang đi dọc con đường trong cung, lá phong tiêu điều rụng đầy đấy, gió thổi vang tiếng xào xạc đập thẳng vào lỗi tai.
Thái giám dẫn đường hơi cúi người nói: "Triệu phu nhân, Triệu cô nương, nhị vị có lạnh không, hiện giờ tang kì của Đại hành Hoàng đế (1) chưa qua, trong cung không được dùng kiệu, cũng sắp đến cung Thái hậu rồi ạ."
(1) Đại hành Hoàng đế: là một cụm danh từ ám chỉ đến Hoàng đế vừa mất mà chưa kịp đặt thụy hiệu cùng miếu hiệu.
Người được gọi là Triệu phu nhân là Sở thị, cũng chính là tỷ muội ruột thịt của Sở thái hậu, nàng mỉm cười nói: "Không sao."
"Dạ..." Tiểu thái giám đáp lời, quay người lại tiếp tục dẫn đường.
Triệu Tịnh Ngưng bị gió lạnh thổi đau cả đầu, nàng chỉnh lại mũ trùm trên đầu, nghiêng đi tránh gió, tình cờ liếc mắt nhìn thấy mấy cung nhân khênh kiệu đi qua, rồi dừng lại trước cửa một cung điện.
"Vậy sao người kia lại được ngồi kiệu?" Triệu Tịnh Ngưng không hiểu hỏi.
Thái giám nhìn theo tay nàng chỉ, đưa mắt nhìn về phía cửa cung đề ba chữ Chiếu Nguyệt lâu, hạ thấp thanh âm nói: "Triệu cô nương có chỗ không biết, người ngồi trong kiệu là Tể tướng."
Năm Nguyên Võ thứ mười tám, Thiên tử tại Tây Sơn xuân thú bị hạ độc băng hà, Tam hoàng tử Tiêu Phái bị hiềm nghi nghiêm trọng, sự việc giao cho tam tư điều tra làm rõ. Tuy nhiên, người đã chạy trốn, giết vua giết cha, tâm mưu nghịch đã quá rõ ràng, vậy nên, phế bỏ thân phận Hoàng tử, cử binh lính toàn thành truy bắt.
Thiên tử băng hà nhưng nước không thể một ngày không có Vua, ấu tử của Thiên tử Tiêu Dục thuận lợi kế vị, lên ngôi đại thống.
Tân đế tuổi còn nhỏ, Sở thái hậu lo sợ triều thần không trung tâm, lệnh Chưởng ấn Tạ Vụ Hành phụ chính, bách quan tôn làm Tể tướng.
Triệu Tịnh Ngưng vốn không rõ vì sao dì phải để người này phụ chính, nhưng lúc trước những triều thần phản đối đều bị hắn dùng thủ đoạn lôi đình xử trí, hiện giờ trong triều, mọi quyền lực đều trong tay hắn, Tân đế cùng Thái hậu đều giống như con rối.
Triệu Tịnh Ngưng kinh ngạc, trong mắt nàng ta từ nghi hoặc dần biến thành sợ hãi.
Nàng theo thái giám đi tiếp, đi được hai bước lại không nhịn được quay đầu nhìn, vừa vặn rèm kiệu được đẩy ra, có người hơi cúi người đi từ trong kiệu ra.
Triệu Tịnh Ngưng còn tưởng là, kẻ gian trá âm lệ trong miệng mọi người nhất định sẽ có diện mạo dữ tợn xấu xí, nhưng đập vào mắt nàng lại là một bộ thanh sam đơn giản, thân hình cao lớn thẳng tắp đứng giữa gió trời, trên cánh tay còn có một con mèo trắng lười biếng nằm đó, nhìn lên trên là dung mạo ưu tú so với bất kì nam tử nào nàng từng gặp cũng đẹp hơn.
Người này, lại chính là Tể tướng khiến người ta nghe tên thôi đã sợ vỡ mật ư?
Triệu Tịnh Ngưng quả thật không thể tin được những gì mình vừa thấy.
Nàng ta ngẩn ra, sau đó lại thấy một thiếu nữ cũng tuyệt sắc như thế chạy từ trong cung điện đó ra, không biết có phải làn váy nàng lấm bẩn hay không, chỉ thấy vị Tể tướng đứng trên vạn người kia cúi xuống, thay nàng phủi váy.
"Triệu cô nương." Thái giám quay đầu gọi nàng.
Triệu Tịnh Ngưng vội vàng thu hồi ánh mắt, cất bước theo sau.
Vụ Nguyệt đứng thẳng đợi Tạ Vụ Hành đứng lên mới mềm mại nói: "Sao chàng lại đến đây?"
Tạ Vụ Hành nhìn nàng, giọng điệu hơi u oán: "Công chúa chê ta?"
Từ lúc ở Tây Sơn gặp chuyện không may đến bây giờ đã hơn một tháng, tân đế đăng cơ, hoàng quyền thay đổi, dọn dẹp ngịch thần, hắn không có cơ hội phân thân, hai người cũng không gặp nhau được mấy lần, rảnh rỗi đến đây, tưởng rằng Công chúa sẽ giống hắn chịu nỗi khổ tương tư, như thế nào lại vừa thấy đã muốn đuổi hắn.
Vụ Nguyệt lắc đầu: "Đương nhiên không phải mà."
Nàng khó xử nói, "Chỉ là ta phải đến Nghi Ninh cung một chuyến, mới vừa rồi Trần Linh khẩn cấp tới tìm ta, ta mới biết Hoàng tẩu đã lâu không cho hắn bắt mạch, hắn lo lắng thân thể Hoàng tẩu nên muốn ta đi khuyên nhủ."
Cố Ý Uyển? Tạ Vụ Hành khẽ gật đầu, miễn cưỡng tiếp thu lý do này.
Chỉ là hắn không có ý định thả người.
Vụ Nguyệt nhớ lại lần gần nhất gặp Hoàng tẩu, thần sắc tẩu ấy quả thật không đúng; trong lòng càng sốt ruột, nàng nắm chặt ống tay áo Tạ Vụ Hành rồi lại thả ra, "Lát nữa ta tìm chàng sau, được không?"
Tạ Vụ Hành luôn không chống lại được nàng mềm giọng làm nũng, lại thấy thần sắc nàng lo lắng, mới miễn cưỡng gật đầu, "Ngồi kiệu mềm đi."
Vụ Nguyệt do dự: "Nhưng như vậy không hợp quy củ."
Hiện giờ tang kì của Đại hành Hoàng đế chưa qua.
"Ừ." Tạ Vụ Hành đáp lời như mây trôi nước chảy (chuyện bình thường), nâng tay lên rồi nắm lấy tay nàng, dắt người đi đến trước kiệu mềm, "Vậy thì cứ không hợp đi."
Vụ Nguyệt quay lại nhìn gương mặt tưởng chừng vô hại của Tạ Vụ Hành, sao miệng hắn lại có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy cơ chứ.
Vụ Nguyệt nhíu mày trầm tư không tìm được lời giải, xong lại lo lắng sẽ có ngày càng nhiều ngươi kiêng kỵ diễn xuất gian thần của hắn.
Chỉ là nàng không biết, biểu cảm của mình lúc này thật sự rất giống đang bị bắt nạt bất đắc dĩ.
"Ngươi muốn làm gì?!" Lục Bức Nghiễn đang cùng đồng liêu đi qua thì nhìn thấy cảnh tượng này, đồng liêu bên cạnh còn đang cố kéo tay hắn, trong mắt tràn đầy vẻ can ngăn.
Lục Bức Nghiễn phất tay đồng liêu ra, "Ta không sao, ngươi đi gặp Triệu đại nhân trước đi, đừng để hắn đợi lâu."
Đồng liêu chần chừ cất bước, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "Ngươi không quản được đâu, nhớ kĩ."
Lục Bức Nghiễn mím chặt môi, Tạ Vụ Hành lòng muông dạ thú, chuyện ở bãi săn Tây Sơn tràn đầy nghi vấn, nếu Tiêu Phái bị hãm hại thì đây chính là mượn đao giết người, Tạ Vụ Hành giết Vua xong giá hoạ cho Hoàng tử còn chưa đủ, hiện tại còn muốn làm gì Công chúa.
Vụ Nguyệt được Tạ Vụ Hành đỡ ngồi vào kiệu xong, đang định mở miệng thì sau gáy đã bị tay hắn chụp lấy, cả người liền bị kéo về phía trước, sau đó môi hắn liền chặn lại cánh môi nàng.
Chỉ là Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vụ Hành đã buông ra, tay đặt ở gáy nàng chuyển đến phía trước, ngón tay khẽ xoa nắn môi nàng, vẽ loạn cánh môi ẩm ướt, bảo đảm chỗ nào cũng dính nước miếng của hắn.
Tạ Vụ Hành vừa lòng nhìn đôi mắt phiếm hồng của nàng, nhất thời quên mất mục đích ban đầu, không biết mệt lặp đi lặp lại động tác này, trong ánh mắt âm u lộ vẻ chưa thoả cơn thèm.
Khoảng cách gần làm hô hấp hai người hoà chung một chỗ, cánh môi Vụ Nguyệt bị giày vò run lên, hô hấp cũng loạn, dù chỉ chạm vào môi nhưng lại cảm giác như gõ lên đầu quả tim nàng, có chút ngứa ngáy.
Vụ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tạ Vụ Hành, mành kiệu phủ lên lưng hắn, toàn bộ ánh sáng đều bị che phủ sau lưng.
Ánh mắt của Vụ Nguyệt có chút mờ mịt nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, đây là ở bên trong kiệu, bên ngoài còn vô số cung nhân.
Tim nàng hoảng sợ đập nhanh, cái gì mà mê luyến tư tình đều bị đánh tan, nàng đánh hắn, dùng tay che đi miệng mình đồng thời trừng mắt nhìn hắn.
Người này đúng là càng ngày càng không kiêng nể gì.
Thấy Tạ Vụ Hành còn cười, Vụ Nguyệt lại không dám lên tiếng, giận giữ đá vào chân hắn.
Tạ Vụ Hành tuỳ ý để nàng đá, không dấu vết liếc mắt nhìn ra ngoài kiệu, rồi mới thẳng lưng đi ra.
"Đi đi." Hắn lên tiếng lệnh cho cung nhân, sau đó ánh mắt thay đổi nhìn về phía người đang đứng bên kia.
Trước ánh mắt hắn, Lục Bức Nghiễn đứng thẳng bất động, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, một tên hoạn quan sao dám vấy bẩn Công chúa!
Trong mắt Tạ Vụ Hành chứa đựng ý cười nhàn nhạt, từ lúc Lục Bức Nghiễn nhìn sang đây hắn đã phát hiện ra rồi. Không phải thích xem sao, vậy thì nhìn cho thật kĩ, đỡ phải không biết tự lượng sức mình, suốt ngày mơ tưởng người không nên mơ.
Thật lâu sau, Lục Bức Nghiễn mới nuốt được lửa giận nơi yết hầu xuống, hướng Tạ Vụ Hành chắp tay hành lễ.
Tạ Vụ Hành cong môi, chớp mắt rời đi.
***
Lúc Vụ Nguyệt tới Nghi Ninh cung thì Cố Ý Uyển đang dựa vào ghế quý phi bên cửa sổ ngủ thiếp đi, nàng đi được hai bước, thấy rõ bộ dáng Cố Ý Uyển thì đột nhiên dừng lại.
Lúc này đã là chạng vạng, sáng sớm nay nàng đến Hoàng tẩu đã trang điểm qua, tuy rằng tinh thần không tốt nhưng cũng không có dáng vẻ tệ như thế này.
Khuôn mặt gầy gò trắng bệch lộ vẻ tiều tuỵ, hốc mắt lộ rõ quầng thâm, cằm nhọn hoắt, nàng ấy suy nhược đến mức ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.
Vụ Nguyệt đột nhiên cảm giác được hình ảnh này rất quen mắt, nàng từng thấy Vân nương nương như vậy, vô thanh vô tức tựa trên ghế mây ở Trường Hàn cung.
Cảm giác bất an ùa lên, nàng vội bước nhanh lên phía trước, đến trước mặt Cố Ý Uyển thì thả nhẹ bước chân, nhẹ giọng gọi nàng, "Hoàng tẩu."
Cố Ý Uyển giống như bị kinh hãi, giật mình mở mắt ra, đôi mắt nàng trống rỗng không còn ánh sáng, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thấy là Vụ Nguyệt thì mỉm cười: "Sao lại đến vào lúc này?"
"Mau ngồi xuống." Nàng kéo tay Vụ Nguyệt ngồi xuống ghế.
"Ta đột nhiên muốn đến thôi." Vụ Nguyệt ngồi xuống ghế cạnh Cố Ý Uyển, thần sắc lo lắng không thôi: "Sắc mặt Hoàng tẩu nhìn không tốt lắm."
Ánh mắt Cố Ý Uyển hơi loé lên, nâng tay vuốt hai gò má mình, nàng ấy thản nhiên nói: "Gần đây không phải có đợt Rét tháng ba sao, bệnh cũ tái phát mà thôi."
"Vậy sao Hoàng tẩu không để Trần thái y bắt mạch cho người." Vụ Nguyệt dứt khoát hỏi.
Cố Ý Uyển im lặng cắn môi, người vốn xưa nay nhu mì đột nhiên ánh mắt lại tràn đầy lửa giận: "Hắn nói cho muội? Liên quan gì đến hắn chứ, vì sao hắn lại muốn quản chuyện của ta?"
Vụ Nguyệt bị doạ sợ.
"Hoàng tẩu, tẩu đừng tức giận." Vụ Nguyệt thấy nàng ấy thở gấp, thần sắc kích động, vội vàng vỗ lưng nàng cho thuận khí.
Cố Ý Uyển hít một hơi mới bình tĩnh lại, nàng dùng sức nhắm mắt lại, nước mắt bất giác chảy ra.
"Hoàng tẩu." Vụ Nguyệt thật sự hoảng sợ, Hoàng tẩu luôn là người ẩn nhẫn, có chuyện gì cũng lặng yên thừa nhận, đây là lần đầu tiên sau khi Thái tử chết, nàng thấy tẩu ấy khóc.
Vụ Nguyệt khẽ mấp máy môi, bỗng nhiên không biết nên nói gì, thật lâu sau mới hỏi: "Hoàng tẩu vì Tam hoàng tử mà đau lòng sao."
Mới đầu nàng cũng cho rằng Nguyên Võ đế chết, Tiêu Phái sẽ lên ngôi, nghĩ thế nào cũng không ngờ bãi săn Tây Sơn lại xảy ra chuyện như thế.
Giết gia mưu phản, đây đều là tội nghiệt của bọn họ, là báo ứng đáng đời.
Nhưng mà, nàng không biết Hoàng tẩu liệu có chấp nhận được chuyện này hay không.
Cố Ý Uyển không thể gật đầu lại càng không thể lắc đầu, nàng cùng Tiêu Phái dây dưa nhiều năm như vậy, đối với kết quả này nàng quả thật nói không nên lời cảm xúc trong lòng nàng là đau lòng hay gì, có lẽ nàng cũng là người ích kỉ, sau khi cảm giác chấn kinh qua đi, nàng rốt cuộc có cảm giác được giải thoát.
Cuối cùng, Cố Ý Uyển hít một hơi thật sâu, nâng tay lặng lẽ ấn lên bụng mình, trước đây chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như lúc này, nguyệt sự của nàng luôn chuẩn xác, vậy mà lần này chậm chạp chưa thấy đâu.
Tội nghiệt của nàng quá nhiều, nếu Tiêu Phái gặp báo ứng, nàng dựa vào cái gì có thể thoát được đây.
Cố Ý Uyển nuốt xuống cảm giác chua xót nơi cổ họng, mở mắt nhìn Vụ Nguyệt trấn an, nàng đáp: "Ta sẽ dần khá lên thôi."
***
Đêm khuya, bên trong Dưỡng Tâm điện.
Tạ Vụ Hành ngồi sau bàn phê duyệt từng chồng tấu chương, Trọng Cửu đi từ ngoài vào, chắp tay nói: "Chưởng ấn, Thái hậu cầu kiến."
Tạ Vụ Hành không thay đổi ánh mắt, "Vậy còn không mau mời vào."
"Dạ." Trọng Cửu nhanh chóng mời Sở thái hậu vào.
Sở Thái hậu được cung nhân đỡ đi vào trong điện, một bộ cung trang đoan trang, đồ trang sức ngọc bích mạ vàng lộ rõ thân phận cao quý, chỉ là khuôn mặt vẫn giữ được nét thanh xuân tươi trẻ, bà vẫy tay cho cung nhân lui rồi ung dung ngồi xuống một bên ghế.
"Triều chính bận rộn, ít nhiều có Tể tướng phụ chính, ai gia cùng Tân Đế cô nhi quả phụ mới không bị người khác ức hiếp."
Tạ Vụ Hành không có hứng thú cùng bà ta quanh co lòng vòng, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn qua lần nào, "Không biết đêm hôm Thái hậu tới tìm là có chuyện gì?"
Sở thái hậu xinh đẹp cười một tiếng, chợt nâng tay ôm ngực, sắc mặt ưu tư: "Tiêu Phái vẫn chưa bắt được, Ai gia thật sự là trắng đêm khó ngủ."
Tạ Vụ Hành không để ý mở miệng: "Hoàng đế đã đăng cơ, Thái hậu còn gì phải lo lắng."
Sao bà không lo lắng cho được, Sở thái hậu siết chặt tay, móng tay sơn đỏ gần như sắp đâm vào trong thịt.
Nguyên Võ đế chết đương nhiên không chỉ bởi một viên đan dược kia.
Chỉ có khi ăn cùng rượu mà bà ta rót mới sinh ra kịch độc, tuy rằng hiện tại chứng cứ đã bị huỷ, nhưng ai biết được Tạ Vụ Hành có lưu lại hay không, Tiêu Phái chưa chết một ngày, bà ta liền phập phồng lo sợ một ngày.
Có lẽ, Tạ Vụ Hành không hề có ý muốn bắt Tiêu Phái, muốn kéo dài chuyện này làm bà ta lo lắng.
"Thái hậu không yên lòng ta sao?" Tạ Vụ Hành đặt bút xuống, cầm chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, giương mắt nhìn Sở thái hậu.
Ánh mắt sâu thẳm khó nhìn thấu khiến Sở thái hậu lạnh gáy, bà cố gắng trấn tĩnh lại, hắn chỉ là muốn quyền thế mà thôi, hiện tại đã quyền thế ngập trời, một hoạn quan không thể ngồi lên đế vị, người trong thiên hạ sao có thể cho phép.
Cho nên mẫu tử bà nhất định sẽ an toàn, bà không cần quá nóng vội.
Sở thái hậu bình ổn nỗi lòng, cười nói: "Tể tướng nói đùa, Ai gia cùng Tân Đế có hôm nay đều nhờ Tể tướng, sao lại không tin cho được."
Sở thái hậu đứng lên nói: "Vậy Ai gia không quấy rầy nữa."
Tạ Vụ Hành không để tâm cười, "Thái hậu đi thong thả."
Đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Sở thái hậu được thái giám đỡ bước xuống bậc thềm ngọc thạch, tuy nói tạm thời không cần lo lắng Tạ Vụ Hành sẽ làm gì, nhưng hiện tại bà ta quá bị động, nghĩ đến chuyện không thể cài cắm người nào bên cạnh Tạ Vụ Hành.
Sở thái hậu nhíu chặt mày, tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên nhớ đến cháu gái mình.
***
Sở Thái hậu đi rồi, Trọng Cửu được Tạ Vụ Hành gọi vào điện.
"Điều tra thế nào?" Tạ Vụ Hành hỏi.
Trọng Cửu đáp: "Hồi Chưởng ấn, thủ vệ cửa thành mỗi ngày đều kiểm tra, xác nậhn Tiêu Phái chưa hề rời kinh."
Tạ Vụ Hành cúi đầu, Sở Thái hậu cho rằng hắn giấu Tiêu Phái, nhưng người quả thực đã biến mất.
Thấy Tạ Vụ Hành trầm mặc không nói, Trọng Cửu nói: "Nô tài phái thêm nhân thủ điều tra, nhất định sẽ bắt được Tiêu Phái về."
Tạ Vụ Hành chậm rãi lắc đầu, "Hắn hẳn là được người khác giấu đi rồi, bãi săn canh gác trùng điệp, muốn chạy thoát còn khó hơn lên trời, cho dù hắn thật sự có bản lĩnh trốn ra thì cấm quân cũng đã lật Hoàng thành lên tìm một lần, còn tìm không ra, khả năng duy nhất, là có người giấu."
"Người nào lại lớn gan như vậy!" Trọng Cửu nhíu mày, "Hiện tại chuyện Tiêu Phái mưu nghịch đã là ván đóng thuyền, chứa chấp hắn, không sợ chính mình cũng bị kéo xuống nước sao?"
"Triệu Kinh Ngọc, Kiều Liên Tử, Từ Phùng..."Tạ Vụ Hành mở miệng nói từng cái tên, trong giọng điệu là ý tứ châm chọc, "Những kẻ này tự xưng là thánh nhân thanh cao thanh chính..."
"Nếu tiền triều cũng có những kẻ trung can nghĩa đảm, thẳng thắn cương nghị trung thần như vậy, có lẽ, chưa chắc sẽ rơi vào bước đường huỷ diệt." Tạ Vụ Hành như có điều suy nghĩ rũ mắt.
Một lát sau, hắn lại chậm rãi cong môi, mặc kệ nó, có thù tất báo, kết cục phải giống nhau.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành bình rĩnh khiến Trọng Cửu thấp thỏm, hắn vẫn luôn cho rằng Chưởng ấn là vì quyền thế, nhưng hiện tại hắn lại có cảm giác, Chưởng ấn kì thật là muốn Thiên hạ đại loạn, suy nghĩ này khiến hắn kinh hãi.
"Đúng rồi, nô tài còn có một chuyện muốn bẩm." Trọng Cửu chợt nghĩ ra điều gì.
Tạ Vụ Hành hất cằm, ý bảo hắn nói tiếp.
Trọng Cửu nhăn mày đáp: "Mấy ngày trước Lan ma ma đi Nội Vụ phủ, lấy cớ muốn tìm danh sách từ khi mình vào cung, Thái giám để bà ấy vào kho tuỳ ý."
Việc này nếu không có vấn đề gì, Trọng Cửu sẽ không bẩm báo.
Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn về phía hắn, quả thật nghe hắn nói tiếp: "Nhưng mà nhân lúc Thái giám không chú ý, Lan ma ma đã xem sổ sách ghi lại quê quán, quá khứ lúc Chưởng ấn vào cung."