Giờ tý, pháo hoa mừng năm mới toả sáng khắp bầu trời hoàng thành, Tạ Vụ Hành đi dọc theo bậc thang ngọc thạch về cung mình.

"Chưởng ấn dừng bước." Tiến An tránh người đi đến bên cạnh Tạ Vụ Hành, "Điện hạ muốn gặp Chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành vẫn không hề dừng bước, chớp mắt thản nhiên nói: "Uống nhiều mấy chén rượu, hôm nay không tiện gặp khách."

Sắc mặt Tiến An lập tức sầm xuống, còn định nói thêm điều gì, Tạ Vụ Hành đã đi thẳng chỉ để lại cho hắn bóng lưng.

Tạ Vụ Hành không nhanh không chậm về Tuyên Minh các.

Thái giám canh giữ ở trong điện thấy Tạ Vụ Hành trở về, vội bước nhanh lên đón: "Chưởng ấn, Tam điện hạ ở bên trong."

Tạ Vụ Hành ngẩng đầu nhìn, thái giám hối lỗi, "Nô tài không ngăn được."

Tạ Vụ Hành phất tay, "Lui ra đi."

Tạ Vụ Hành nhìn ánh nến trong thư phòng vọng ra, đẩy cửa đi vào, Tiêu Phái ngồi sau bàn, tựa người vào ghế nhìn hắn cười nhạo, "Hiện giờ ta muốn gặp ngươi, cũng không dễ dàng."

"Điện hạ nói đùa rồi." Tạ Vụ Hành đi đến cạnh bàn, cầm ấm trà tự rót cho mình một chén, "Ta chỉ sợ ở trong cung gặp mặt sẽ bất lợi với Điện hạ, nếu Điện hạ không ngại, thì ta cũng không sao."

Tiêu Phái vẫn giữ ý cười bên môi, đáy mắt lại dần lạnh xuống, Tạ Vụ Hành thật sự cho rằng quyền lực hắn lớn nên không để mình vào mắt sau.

Tiêu Phái đè lửa giận, ung dung cười nói: "Hiện giờ Phụ hoàng chậm chạp không lập trữ, lại ngày càng sủng ái Sở quý phi, đợi một thời gian nữa ả ta đủ lông đủ cánh, lại thêm ngươi cùng ả chất chứa oán hận cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi hẳn cũng rõ chỉ có đi theo ta mới có thể vĩnh viễn vinh hoa phú quý, chỉ cần ta đăng cơ, ngươi sẽ là dưới một người, trên vạn người."

Tạ Vụ Hành từ chối cho ý kiến, "Điện hạ muốn ta giết vua, một khi sơ sảy, những hứa hẹn kia của Điện hạ chẳng phải đều thành bọt nước sao."

Ánh mắt Tiêu Phái ngưng tụ thành băng, chỉ muốn nắm điểm yếu của Tạ Vụ Hành trong tay, thanh đao này một khi không cần nữa chỉ cần phế đi là được.

Tạ Vụ Hành đưa ra điều kiện: "Ta có thể giúp Điện hạ một tay, nhưng lão già Triệu Kinh Ngọc kia cắn rất chặt."

Tạ Vụ Hành cười nhìn Tiêu Phái, lộ ra áp bức mơ hồ, "Nếu Điện hạ giúp ta trừ nỗi lo về sau, ta đương nhiên có thể thuận lợi làm việc cho Điện hạ."

***

Rời khỏi Tuyên Minh các, Tiến An theo sát sau lưng Tiêu Phái sắc mặt xanh mét, "Điện hạ, có cần trừ khử hắn không ạ?"

"Trừ khử?" Tiêu Phái cười lạnh, "Nuôi hổ thành hoạ, hiện tại muốn trừ khử hắn cũng không phải chuyện dễ dàng."

Tiến An không đáp, trong lòng hắn cũng hiểu muốn động tới Tạ Vụ Hành còn khó hơn lên trời.

Tiêu Phái dừng bước, tuy phẫn nộ nhưng cũng không đến mức loạn, hắn bình tĩnh phân tích: "Hiện tại Tạ Vụ Hành tự cho rằng mình nắm quyền cho nên tay càng vươn càng dài, nhưng hắn chỉ là một hoạn quan, không dựa vào Hoàng quyền thì không còn gì cả, hắn muốn trừ khử Triệu Kinh Ngọc cũng là để trải đường về sau."

"Hiện tại phải để hắn biết vị trí của mình." Tiêu Phái nheo mắt, chậm rãi xoa ngón tay, "Sư huynh của Huyền Thanh TỬ không phải vẫn chưa tìm thấy sao, phải dẫn được người về đây trước Tạ Vụ Hành."

Trong mắt Tiêu Phái lộ vẻ tính toán: "Hắn tưởng rằng được Phụ hoàng sủng tín thì có thể một bước lên mây? Ta cũng có thể thu hồi sự sủng tín này, chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò mê hoặc lòng người mà thôi."

*

Bởi vì nhiều chuyện nhóm lên phong ba không nhỏ, săn thú mùa thu năm ấy cũng bị gác lại, ra tết mới nhắc đến một lần nữa, cuối cùng từ thu thú lại thành xuân thú, định sẵn diễn ra vào hai ngày đầu tháng ba, mùng bốn, mùng năm.

Mà lúc Vụ Nguyệt nhận ra sẽ có chuyện không tốt xảy ra, là lúc Tạ Vụ Hành muốn nàng lấy cớ thân thể ốm bệnh không đi xuân thú.

"Vì sao?" Vụ Nguyệt ngồi trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Tạ Vụ Hành cười, cúi đầu má kề má với nàng, "Hiện giờ trong núi vẫn giá rét như mùa đông lạnh, Công chúa ngựa không biết cưỡi, cung không biết bắn, đi để nhiễm lạnh à?"

Tuy rằng nghe có lý, nhưng Vụ Nguyệt vẫn không nhịn được hoài nghi nhìn hắn.

Tạ Vụ Hành không yên lòng buông tiếng thở dài: "Người trong núi phức tạp, khó tránh nảy sinh chuyện bất ngờ, Công chúa ở trong cung sẽ an toàn hơn."

Vụ Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, còn muốn hỏi lại, Tạ Vụ Hành đã vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở của hắn nóng rực thổi lên khiến nàng ngứa ngáy, suy nghĩ cũng không tập trung nổi, rụt cổ muốn trốn tránh.

Tạ Vụ Hành vốn chỉ định hít hà một chút hương thơm ngào ngạt nơi cần cổ trắng nõn của nàng, ai ngờ lộn xộn thế nào, răng của hắn trực tiếp kéo một vạt tẩm y lĩnh khâm ra, hai người đồng thời giật mình.

Tạ Vụ Hành chậm rãi ngẩng đầu nhìn sắc mặt nàng, từ sau chuyện ở hành cung, hắn lo lắng Công chúa vẫn còn bất an, nên đã luôn khắc chế.

Hắn nhìn phần thân thể trắng muốt lộ ra bên ngoài, trong sắc trắng còn lộ điểm hồng như đoá hồng mai kiều diễm, chiếu vào tròng mắt, làm ánh mắt dần trở nên đen tối không rõ.

Vụ Nguyệt chớp mắt, hai má nhanh chóng ửng đỏ, đâu còn tâm trạng mà lo lắng với cả hỏi han, nàng vội vã đưa tay kéo áo lại.

Thế nhưng Tạ Vụ Hành còn nhanh hơn, không cần tốn nhiều sức đã giữ được hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, bắt chéo ra sau lưng, tay còn lại khẽ động đã khiến cả người Vụ Nguyệt cong lên, tự dâng mình cho hắn.

Tạ Vụ Hành cúi đầu, hơi thở ấm áp thổi đến đâu, đoá hồng mai trước ngực nàng càng thêm kiều diễm đến đấy.

Vòng eo nhỏ bé của Vụ Nguyệt bị hắn ép cong lên như giương cung, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy biến hoá trên cơ thể mình, cảm giác xấu hổ ầm ầm thổi đến khiến nàng nhịn không được muốn đuổi người: "Chàng buông ra, đi mau không bị phát hiện bây giờ."

Tạ Vụ Hành cẩn thận nghiên cứu biểu cảm của nàng, sau đó không nhanh không chậm hỏi, "Công chúa không phải còn có chuyện muốn hỏi sao?"

Môi Tạ Vụ Hành cách rất gần, hắn khép mở liên tục như chỉ cần một chút nữa thôi là có thể chạm tới.

Vụ Nguyệt ý đồ muốn trốn nhưng tay của Tạ Vụ Hành sau lưng nàng làm nàng không có cách nào né tránh được.

"Hỏi đi nào~" Tạ Vụ Hành híp mắt thúc giục, tựa hồ là mất kiên nhẫn, trực tiếp ngậm lấy đoá hồng mai trước mặt, dùng lưỡi thăm dò.

Nhìn thì có vẻ thô lỗ nhưng kì thật lại rất dịu dàng, ngậm ở trong miệng cũng sợ tan.

"A~~" Tiếng rên khẽ tràn ra từ cổ họng, kích thích tâm ma trong lòng, hình ảnh trước mắt thật sự xấu hổ không chịu nổi.

Sao hắn có thể, Vụ Nguyệt nhắm chặt đôi mắt đã phiếm hồng, lông mi không ngừng run rẩy, hô hấp cũng hỗn loạn vô cùng.

Tạ Vụ Hành giương mắt nhìn nàng chăm chú, cần cổ nhỏ gầy ngửa ra sau cực kì xinh đẹp, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng vừa kiều diễm vừa thanh thuần.

"Công chúa không hỏi thì thôi nhé." Tạ Vụ Hành bởi vì vẫn đang ngậm trong miệng nên thanh âm cũng khàn khàn.

Vụ Nguyệt vừa thả lỏng hàm răng cắn chặt ra, thì thanh âm khẽ khàng của nàng cũng tràn ra, Vụ Nguyệt lại vội vàng ngậm miệng lại.



Tạ Vụ Hành lại rất thích nghe, dụ dỗ nàng mở miệng: "Nếu bây giờ không hỏi, sau ta sẽ không nói đâu."

Vụ Nguyệt cố gắng khôi phục trấn tĩnh, nuốt nước miếng nói: "Xuân thú... có phải sẽ có... nguy hiểm không?"

"Cái này ý à..." Tạ Vụ Hành trả lời rất chậm, giống như chỉ tập trung "ăn", "Ta không thể trả lời được, nhưng Công chúa đã đồng ý với ta, cái gì cũng không quan tâm."

Vụ Nguyệt trợn tròn đôi mắt đẫm lệ, biết bản thân bị lừa, nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng, vội muốn lùi người lại trốn tránh. Tạ Vụ Hành lập tức không khách khí dùng răng cắn lên ngực nàng, vẻ dịu dàng trong mắt đã biết thành ác liệt.

Vụ Nguyệt lập tức không dám cử động nữa.

"Ưỡn người lên." Tạ Vụ Hành dùng răng khẽ khàng ma sát, tựa hồ lại cảm thấy bản thân mình hơi quá phận liền nhẹ nhàng liếm, "Ngoan~"

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Vụ Nguyệt liền để Tâm Đàn đến chỗ Sở quý phi nói thân thể không khoẻ không thể tham gia Xuân thú.

Vốn chỉ là lấy cớ, nhưng bây giờ nàng thật sự cảm thấy khó chịu, Vụ Nguyệt ủy khuất giơ tay cẩn thận ôm lấy một bên mềm mại, sáng sớm nàng kiểm tra thấy vẫn còn sưng.

Vụ Nguyệt xấu hổ cắn môi, ở trong lòng mắng ai kia trăm ngàn lần, nhìn sắc trời, lúc này chắc hắn đã đến bãi săn Tây Sơn.

Cáu giận dần chuyển thành lo lắng khôn nguôi. Đêm qua hắn không trả lời, nhưng kì thật lại chính là câu trả lời.

*

Tuy rằng thu thú đổi thành xuân thú nhưng lịch trình quy củ vẫn rập khuôn như cũ, ban ngày tỷ thí, ban đêm nổi lửa ăn mừng.

Chạng vạng, mọi người đều ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, chờ trời tối thiết yến.

"Điện hạ."

Tiêu Phái ngồi tựa ở ghế bành, trong tay cầm một quyển sách, nghe thấy thanh âm Tiến An thản nhiên gọi vào.

Mành trướng bị đẩy ra, Tiến An đi vào, sau lưng còn có một người mặc áo tu hành, râu tóc trên mặt đã bạc, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt.

Tiêu Phái quan sát từng li từng tí, để sách trong tay xuống đứng lên, "Vị này hẳn là Vũ Dương đạo trưởng?"

Vũ Dương đạo trưởng vung phất trần trong tay thi lễ: "Tam điện hạ."

Tiến An đi đến bên tai Tiêu Phái nói, "Ám vệ đưa Vũ dương đạo trưởng đến đây bị người phục kích giữa đường, suy đoán là người của Tạ Vụ Hành."

"Đúng là chó cùng rứt giậu." Tiêu Phái không để ý cười, "Lát nữa ta sẽ dẫn Vũ Dương đạo trưởng đến gặp Phụ hoàng."

Vũ Dương đạo trưởng nghe vậy liền lấy trong tay áo ra một cái hộp gấm chỉ to bằng bàn tay, "Đây là đan dược Hoàng thượng sở cầu, bần đạo chỉ luyện được hai viên này, đều mang đến đây, chỉ kính xin Tam điện hạ niệm tình bần đạo tâm đặt nơi sơn dã, thả bần đạo rời đi."

Tiêu Phái tiến lên trước nhận lấy hộp gấm, trấn an hắn: "Ý nguyện của Vũ Dương đạo trưởng ta đương nhiên sẽ đáp ứng, chỉ là cũng không vội gì vài canh giờ."

Hắn đưa mắt nhìn Tiến An, ý bảo dẫn người xuống.



Đợi người đi rồi, Tiêu Phái ngồi lại xuống ghế, mở hộp gấm ra nhìn hai viên đan dược bên trong.

"Người đâu!" Hắn bỗng nhiên mở miệng.

Một thị vệ đi vào, "Điện hạ có gì phân phó ạ?"

Tiêu Phái đưa tay vào hộp, chọn một viên đan dược đưa cho thị vệ trước mặt, "Ăn đi."

***

Hoàng hôn dần buông, ngọn núi dần trở nên tối tăm, chỉ có nơi bày yến là hừng hực lửa cháy, bóng người lay động, thanh âm ầm í, nhìn từ xa, ngọn lửa phảng phất như muốn nuốt chửng ánh sáng.

Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, tỷ thí múa kiếm chỗ nào cũng có, Nguyên Võ đế ngồi ở ghế trên, bên cạnh là Sở quý phi không ngừng tiếp rượu.

Tâm tình Nguyên Võ đế cũng tốt, cười vui vẻ nhận lấy từng ly một, ánh lửa chiếu lên mặt ông làm biểu cảm có chút vặn vẹo.

Tiêu Phái dẫn Vũ Dương đạo trưởng đến phía trước diện thánh, xa xa thần sắc Tạ Vụ Hành hiển nhiên không tốt lắm.

Tiêu Phái cong môi, chỉ là chút giáo huấn thôi, nếu hắn (Tạ Vụ Hành) biết thu liễm lại thì tốt, vẫn có thể giữ bên ngoài chút thời gian nữa, dù sao thanh đao này vẫn dùng tốt.

"Phụ hoàng." Tiêu Phái thi lễ với Nguyên Võ đế.

Nguyên Võ đế nheo mắt nhìn hắn.

Tiêu Phái nâng tay chỉ Vũ Dương đạo trưởng bên cạnh, "Vị này chính là sư huynh của Huyền Thanh Tử, Vũ Dương đạo trưởng, nhi thần cố ý dẫn hắn đến yết kiến Phụ hoàng."

Bần đạo bái kiến Hoàng thượng." Vũ Dương đạo nói.

"Mau miễn lễ." Nguyên Võ đế lập tức tập trung tinh thần, ánh lửa chiếu rọi vào mắt hắn lộ rõ vẻ kích động nhưng lại có chút dữ tợn.

Tiêu Phái lấy trong tay ra cái hộp gấm kia, "Đây là đan dược Vũ Dương đạo trưởng hao tâm tổn sức vì Phụ hoàng mà luyện chế thành."

"Ha ha ha, không hổ là nhi tử tốt của trẫm." Nguyên Võ đế nhìn về phía Cao Toàn Chiếu, "Còn không mau mang đến cho trẫm."

Cao Toàn Chiếu vội đi lên nhận lấy hộp gấm rồi dâng cho Nguyên Võ đế.

Nguyên Võ đế cầm lấy đan dược, đang định đưa vào miệng thì bị Sở quý phi ngăn lại.

"Hoàng thượng khoan đã." Sở quý phi bưng rượu lên, săn sóc nói: "Hoàng thượng trước tiên làm trơn cổ họng đi ạ."

"Được." Nguyên Võ đế cầm lấy chén rượu rồi cùng uống đan dược vào, vừa nuốt xuống hắn liền cảm thấy sảng khoái, người cũng có tinh thần hơn.

Sau đó lập tức tán dương hai người Tiêu Phái cùng Vũ Dương đạo trưởng, "Không hổ là Vũ Dương đạo trưởng, đan dược so với sư đệ ngươi luyện còn có hiệu quả hơn."

Thế nhưng ông còn chưa nói hết câu đã đưa tay ôm chặt yếu hầu, tiếng phát ra cũng biến thành trầm khàn rồi chuyển sang the thé như xé vải, cuối cùng chỉ có tiếng ho kịch liệt

Chỉ chốc lát sau, cả khuôn mặt đều dần mất đi huyết sắc, mắt ông ta đỏ quạch lồi lớn khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.

"Hoàng thượng!" Sở quý phi là người đầu tiên hét lên, âm thanh hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Phái, "Ngươi... Là ngươi! Là ngươi hạ độc Hoàng thượng! Ngươi muốn mưu triều soán vị!"

"Ngươi nói năng bậy bạ!" Tiêu Phái gầm lên, đương nhiên hắn cũng không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, hắn sao có thể ngu xuẩn đến mức bày mưu hãm hại Hoàng thượng ngay lúc này.

Cả người Nguyên Võ đế như không còn sức lực nào, hơi thở cũng mỏng dần, nhưng vẫn cố sức giơ tay chỉ về phía Tiêu Phái, giống như muốn ngay lập tức chạy đến xé xác hắn.

Tiêu Phái triệt để hoảng sợ, "Phụ hoàng... không phải nhi thần... không phải nhi thần!"

Ngay trước mắt hắn, Nguyên Võ đế đổ sập xuống bàn, thất khiếu chảy ra toàn máu đen, tắt thở.

"Hoàng thượng nói chính là ngươi!" Sở quý thét chói tai hạ lệnh, "Cấm quân đâu! Còn không mau bắt người lại!"

"Hoàng thượng... băng hà rồi...!"

Không biết là ai hô lên, yến tiệc lập tức náo loạn, sau đó hàng loạt cấm quân cầm binh khí xông vào.

Tiến An rút kiếm nhảy đến chắn trước mặt Tiêu Phái, quát: "Ai dám động thủ?"

Cấm quân bao vây bốn phía, trong lúc nhất thời không ai dám đi lên, Tiêu Phái nhìn chằm chằm thi thể Nguyên Võ đế, đan dược hắn đã cho người thử qua, sao có thể có độc?"

Hắn bỗng nhiên giương mắt hung ác nhìn chằm chằm Sở quý phi, "Là rượu, là rượu của Sở quý phi có độc!"

"Còn không mau bắt độc phụ này lại!" Hắn quát.

Cấm quân không động, Tiêu Phái sắc bén nhìn Tạ Vụ Hành, "Tạ Vụ Hành, ngươi thất thần làm cái gì!"

Tạ Vụ Hành bình tĩnh lại giống như lạnh nhạt, thong thả bước lên trước, nhìn Tiêu Phái đã hoảng hốt, nói: "Điện hạ tới sau không biết, Hoàng thượng vẫn luôn uống rượu từ đầu, nếu như có độc sao có thể đợi được Điện hạ tới."

Tiêu Phái hỏi: "Ngươi có ý gì? Ta gặp chuyện, ngươi có thể tốt hơn sao?"

Sau đó hắn nhìn thấy Tạ Vụ Hành quay người đi đến bên cạnh Sở quý phi, máu toàn thân Tiêu Phái chợt lạnh, hắn (Tạ Vụ Hành) đã sớm cùng Sở quý phi cấu kết!

Hoá ra tranh đấu bấy lâu chỉ là diễn cho hắn xem, mà bây giờ toàn bộ quan viên cũng đã bị cấm quân khống chế bên ngoài.

Tạ Vụ Hành chống lại ánh mắt sợ hãi của Tiêu Phái, cong môi, lạnh lùng hạ lệnh: "Bắt lấy!"

Cấm quân lập tức vung kiếm tiến lên, trong lúc hỗn loạn, Vũ Dương đạo trưởng bên cạnh Tiêu Phái cũng đã bị một kiếm lấy mạng.

Nhìn Vũ Dương ngã xuống đất, Tiêu Phái liền hiểu mình trúng kế, thậm chí là trúng kế từ khi hồi kinh, hiện tại Vũ Dương đã chết, hắn cũng hết đường chối cãi.

Tiến An cầm kiếm cản trở cấm quân, thế nhưng trên người hắn cũng đã bị thương không ít, hắn giết đỏ cả mắt, quyết che chở Tiêu Phái lui ra ngoài, "Điện hạ đi mau! Mau!"

Tiêu Phái mở to mắt, hơi thở nặng nhọc, vội rút thanh kiếm cắm trên người Vũ Dương, gào thét chém giết.

Tạ Vụ Hành đứng tại chỗ, biểu cảm cũng không thay đổi nhìn bóng lưng Tiêu Phái chạy trốn trong bóng đêm, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play