Bình Bình cảm thấy bản thân đang bị lãng quên. 
Rõ ràng cô bé đang ở độ tuổi xem phim hoạt hình, vậy mà luôn phải nghe một số từ ngữ không phù hợp với trẻ em. Cô bé bất lực nhìn về phía trước, thở dài thườn thượt. 
Kim Nguyệt Bạch vừa dứt lời, dường như nhớ đến chuyện gì đó, khóe môi đang cong dần hạ xuống. 
“Cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.”
“Tôi nghe chị em bên phố Hoa kể lại, đời này Vương lão gia không thể cương lên được nữa. Càng thiếu gì sẽ càng muốn có được thứ đó, ông ta thích tra tấn người khác, là một tên biến thái chính hiệu… Nếu không phải tổ tiên của lão tích góp được nhiều tiền tài, lại tìm được cách mua được mấy khẩu súng săn thì lão làm sao tác oai tác quái ở đây được.”
Xem thái độ nhượng bộ của Phương lão gia dành cho Phương Tự Ngữ thì có thể thấy mấy lão gia coi trọng nhất chuyện nối dõi tông đường, nếu con trai họ không thể sinh được con trai thì xem như tuyệt hậu, vậy nên khi ngồi chung bàn với người khuyếm khuyết như thế, chắc chắn họ sẽ thấy khó chịu, mà sự khó chịu này sẽ được biểu hiện qua hành vi cử chỉ. 
Vương lão gia đã mất hết mặt mũi trước những người đó, vậy ông ta sẽ lập tức lấy lại thể diện từ trên người của các cô gái. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play