Rừng núi hoang vu không nhìn thấy một bóng người, đợi đến lúc trời tối, Cố Diệu mới tìm được thôn trang.
Các nàng gặp trở ngại khi vào thôn, Cố Diệu chỉ đành tìm một cái lều đơn giản trước cửa thôn: “Mẫu thân chịu ủy khuất ở tạm chỗ này chờ một chút, con đưa Yến Chu vào thôn.”
Lư thị gật đầu: “Cẩn thẩn một chút, sớm trở về.”
Cố Diệu gả vào Từ gia, chưa được hưởng phúc ngày nào đã bị lưu đày, dọc đường đi đều nhờ nàng chiếu cố mọi người, trong lòng Lư thị có chút ê ẩm. Nhưng bà càng sợ Cố Diệu sẽ ném Từ Yến Chu vào rừng núi hoang vắng nào đó, đem theo bạc bỏ chạy.
Lư thị dặn dò: “Sớm trở về, nhất định phải trở về.”
Cố Diệu: “Yên tâm đi, làm phiền nhị vị chiếu cố mẫu thân bọn họ.”
Cố Diệu cõng Từ Yến Chu đi vào trong thôn, đêm khuya vắng người, nàng đi một canh giờ mới vào đến thôn, theo con ngõ nhỏ, Cố Diệu cẩn thận phân biệt đâu là hiệu thuốc.
Nàng cảm giác được Từ Yến Chu có hơi nóng, nhanh chóng tăng tốc bước chân, thật vất vả mới tìm được một hiệu thuốc.
Nàng đi lên gõ cửa: “Có ai không, phu quân ta săn thú bị thương, thỉnh cầu ngài cứu chàng!”
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, có nam nhân râu quai nón nhìn ra, Cố Diệu vội vàng nói: “Đại phu, phu quân ta săn thú bị thương, ngài nhanh nhìn xem.”
Nam nhân cau mày đóng cửa lại: “Nơi này không khám, ngươi đi đi.”
Thật vất vả mới tìm được hiệu thuốc, Cố Diệu không thể đi dễ dàng như vậy, nàng dùng sức gõ cửa: “Đại phu, ngài xem qua một chút đi, ta có tiền.”
Chu đại phu quan sát Cố Diệu một lúc, người trên lưng trông không giống thợ săn, chỉ sợ sẽ dây đến phiền toái, hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn xem bệnh thì đi tiếp, phía đó vài nhà mở dược đường, có lẽ có đại phu nguyện ý nhìn qua, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, đi nhanh đi.”
Lòng Cố Diệu nóng như lửa đốt, dược đường ở phía trước, phải đi bao lâu mới đến đây.
Lư thị các nàng đang chờ, nàng phải về sớm một chút.
Từ Yến Chu càng ngày càng nóng, Cố Diệu đút cho chàng giọt linh tuyền, cảm giác người trên lưng hình như có động tĩnh, Cố Diệu ngừng thở: “Từ Yến Chu?”
…
Giữa màn đêm u tịch, gió đêm thổi vào mặt Cố Diệu khiến vài sợi tóc đen của nàng phất phơ rơi xuống.
Người sau lưng không có động tĩnh nào, Cố Diệu hỏi thêm lần nữa: “Từ Yến Chu, có phải huynh tỉnh rồi không?”
Nàng nghe được một tiếng ho khan ẩn nhẫn.
Từ Yến Chu mở mắt ra, ho khan một chút lồng ngực đã tê dại đau đớn, miệng tràn đầy vị máu.
Phương hướng này có thể nhìn thấy gò má Cố Diệu, bóng đêm quá sâu, chàng không thấy rõ diện mạo của nàng, chỉ biết có một hình dáng mơ hồ, hết sức ôn nhu.
Chàng thật sự không thể tưởng tượng ra, một cô nương yếu đuối như Cố Diệu lại cõng mình vào thôn cầu y.
Chàng muốn hỏi Cố Diệu một câu, có mệt hay không.
Nhưng vì vết thương trên người, nói chuyện cũng là một việc khó khăn.
Cảm giác bản thân không sống được bao lâu nữa, cho nên có liều cái mạng cũng phải kéo theo Lý Thành Lượng. Chàng bị thương quá nặng, phỏng chừng kiên trì không được bao lâu nữa.
Cố Diệu ở bên chàng sẽ bị liên lụy.
Nói đến thực buồn cười, Cố Diệu gả cho chàng chưa có một ngày lành, Từ Yến Chu không quan tâm người gả cho mình là ai, Cố Diệu có thể đi đến hiện tại chàng đã ghi tạc trong lòng.
Dù sao thì Cố Diệu cũng không nên gả cho chàng…
Từ Yến Chu nhịn đau lên tiếng: “Nàng…tùy tiện đặt ta ở chỗ nào đó, mang mẫu thân bọn họ đi đi, càng xa càng tốt…
Cố Diệu không ngờ Từ Yến Chu sẽ nói lời này, nàng thở hắt ra, tiếp tục tìm hiệu thuốc.
Từ Yến Chu kiên trì không được bao lâu, thanh âm chàng gay gắt: “Cố Diệu, nàng nghe thấy không?”
Cố Diệu dừng bước: “Từ Yến Chu, phía trước có hiệu thuốc, nếu huynh đau quá có thể dựa vào ta, đừng nói nữa.”
Ở trong một tiệm sách cũ nát Cố Diệu tìm thấy quyển sách [Tỏa Cung Tường] này, trong sách nàng thích nhất nhân vật Từ Yến Chu. Lòng chàng mang thiên hạ, lại bởi vì Chu Ninh Sâm cố chấp với tình yêu và quyền lực rắp tâm hãm hại, sau đó chết thảm ở Ngọc Khê Sơn.
Khi đó chàng còn lại một chút hơi tàn, tận mắt chứng kiến mẫu thân cùng thê tử của mình bị làm nhục, ấu đệ thì ngã chết. Bao năm chinh chiến sa trường, bảo vệ cho trăm họ Chu bình an, đến cuối cùng chàng vẫn không bảo vệ được người thân của mình.
Từ gia có kiêu ngạo, Từ Ấu Vi cũng bởi vì huynh trưởng chết nên đối với Chu Ninh Sâm có yêu có hận, bỏ lỡ cả một đời người.
Cố Diệu muốn Từ Yến Chu được sống, chỉ sống sót mới có thể tiếp tục nghĩ đến chuyện tương lai.
Từ Yến Chu đã cạn kiệt sức lực: “Cố Diệu, nàng phải sống tốt.”
Thanh âm của chàng quá nhỏ, Cố Diệu không nghe rõ: “…Từ Yến Chu, ta tìm thấy hiệu thuốc rồi!”
Cho dù không nhìn rõ, Từ Yến Chu vẫn cảm nhận được dáng vẻ nhảy nhót vui sướng của Cố Diệu, chàng muốn nói không cần đến hiệu thuốc, giữ lại bạc mà dùng.
Cố Diệu dùng lực gõ cửa: “Có ai không? Đại phu, phu quân ta bị thương!”
Người mở cửa là một ông lão đã có tuổi, cửa mở ra một khe nhỏ, Cố Diệu đưa tay giữ cửa: “Đại phu, phu quân ta đi săn thú bị thương, thỉnh cầu ngài cứu chàng, ta có tiền.”
Lão đại phu liếc Cố Diệu một cái, mở cửa ra: “Vào đi.”
Cố Diệu cõng Từ Yến Chu đi vào, lão đại phu đóng cửa lại: “Đặt người lên giường.”
Lão đại phu bắt mạch cho Từ Yến Chu và quan sát nhìn vết thương của chàng, lông mày lão nhíu lại: “Bị thương phế phủ* không chết cũng do mạng lớn, đợi băng bó lại vết thương lần nữa ta sẽ kê đơn thuốc, nhớ phải cho hắn uống đúng giờ, chuyển biến tốt hay không phải dựa vào số mệnh.”
*bị thương vào phổi
Cố Diệu nói: “Đại phu có bán nhân sâm không?” Nhân sâm có thể cứu mạng, Từ Yến Chu ăn nhân sâm vào nhất định sẽ khỏe lên.
Lão đại phu liếc Cố Diệu một cái, loại tình huống này không chuẩn bị hậu sự, còn mua nhân sâm…”Có bán, lão bán một trăm năm mươi lượng một củ, cũng có râu sâm rẻ hơn, mấy chục lượng bạc.”
Cố Diệu: “Ta mua nhân sâm lớn, râu sâm cũng mua, một bình thuốc thuốc trị thương Chỉ Huyết Tán, đại phu, trong nhà ngài có bán bột gạo không, cho ta một ít?”
Lão đại phu tìm thấy thuốc, lại xách thêm bột gạo: “Chuyện sinh tử vẫn nên xem nhẹ một chút.”
Khi còn ở mạt thế Cố Diệu đã chứng kiến vô số chuyện sinh tử, nàng chỉ là muốn thử.
Nàng khom người chào lão đại phu: “Ngày sau sẽ đến cảm tạ ngài.”
Cố Diệu cõng Từ Yến Chu ra ngoài, trên người chỉ còn lại hơn mười hai bạc vụn cùng một nắm sợi chỉ vàng, có điều tiền này tiêu rất đáng giá.
Đi thêm một canh giờ, Cố Diệu đã về đến nơi.
Lư thị đỡ lấy Từ Yến Chu, lại đưa nước cho Cố Diệu: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, sao xách nhiều đồ về thế này, một cô nương gia như con sao cõng được nhiều thứ…”
Cố Diệu nói: “Không nặng, đại phu nói Yến Chu không sao, vết thương chỉ cần cẩn thận chăm sóc là được, con đã mua nhân sâm mỗi ngày nấu một ít, còn có bột gạo, trên đường cái gì cũng không tiện nên để dành ăn đơn giản một ít.”
Lư thị dùng mu bàn tay lau khóe mắt: “Mẫu thân biết rồi, A Diệu con nghỉ ngơi một lát đi, để ta trông coi cho.”
Thật sự mà nói Cố Diệu cũng hơi mệt, nàng tựa vào đống rơm một thoáng đã ngủ thiếp đi, Lư thị đem đồ vật sửa sang xong, nhìn sang nhi tử lại nhìn nữ nhi: “Ấu Vi, con trông giữ ca ca và đệ đệ, mẫu thân đi xem A Diệu, tẩu tẩu của con khẳng định mệt muốn chết rồi.”
Cơ thể nhỏ nhắn như vậy lại có thể cõng Từ Yến Chu đi vào thôn, rồi cõng trở về, chắc chắn chịu không nổi.
Lư thị lặng lẽ cởi giày của Cố Diệu ra, bà lập tức che miệng không để cho mình khóc thành tiếng, trên chân Cố Diệu xuất hiện vài cái bọt nước, có mấy cái đã bị vỡ ra.
Coi như Cố Diệu ở Cố gia không nhận được sủng ái nhưng cũng là một tiểu thư, đi chỗ nào đều được nha hoàn hầu hạ, nào có chịu qua khổ sở như thế này.
Lư thị đem bóng nước châm vỡ rồi bôi thuốc lên, để Cố Diệu gối đầu lên đùi mình ngủ, chờ khi trời tờ mờ sáng mới nhẹ nhàng lay tỉnh Cố Diệu: “A Diệu, trời sáng rồi, phải lên đường thôi.”
Cố Diệu dụi dụi con mắt, sáng sớm trời thu có chút lạnh, xa xa dường như có khói bếp bay lên: “Mẫu thân, con đi vào trong thôn hỏi một chút có thể đổi điểm tâm ăn không.”
Lư thị nói: “Không cần đổi đâu, chỗ này đã đủ ăn rồi.” Hiện tại không còn bao nhiêu bạc, A Diệu nên chừa lại một chút cho mình.
Có bạc mới tốt, không thể dùng hết được, Cố Diệu từ bỏ ý định: “Vậy con đi nấu thuốc cho Yến Chu.”
Lư thị: “Để ta, lát nữa con đút thuốc cho Yến Chu đi.”
Lư thị nấu một chén thuốc đen thui, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng gay mũi: “A Diệu, cận thận phỏng tay.”
Cố Diệu nhận lấy chén thuốc, thả vào trong một giọt linh tuyền, nàng dùng thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng Từ Yến Chu, nhưng chàng không mở miệng, thật vất vả mới đưa vào được một chút lại theo đà chảy hết xuống cằm sắc bén.
Thiếu đòn phải không, toàn là bạc đó.
Cố Diệu thả chén thuốc xuống: “Mẫu thân, vẫn là người đến đút đi, Yến Chu không uống.”
Lư thị thử đút cũng không được, mắt thấy nước thuốc sắp lạnh đành phải nói: “A Diệu, con vẫn nên đút đi, tự mình đút.”
Cố Diệu khẽ giật mình, nàng cũng đút đâu có được, chẳng lẽ muốn dùng miệng mớm cho Từ Yến Chu?
Lư thị: “Con uống một ngụm, cho hắn uống…Việc này thật làm khó con, nhưng người khác lại không được.”
Cố Diệu nâng chén thuốc không còn cách nào: “…Để con thử xem.”
Người bệnh là lớn nhất.
Cố Diệu cau mày đổ một ngụm lớn vào miệng, cúi xuống mớm cho Từ yến Chu, sau mấy bận một chén thuốc đã thấy đáy.
Lư thị vui mừng khôn xiết: “Vẫn là biện pháp này tốt, vừa uống hết sắc mặt Yến Chu hình như đã tốt hơn một chút.”
Vậy hẳn do linh tuyền có tác dụng, linh tuyền có thể cứu mạng, ngày hôm qua Cố Diệu còn thấy đau chân, qua hôm nay đã khá hơn nhiều.
Nàng uống một ngụm nước tẩy đi vị đắng, không còn mất tự nhiên như vừa rồi. Nàng đây là đang cứu người, dù sao Từ Yến Chu cũng không biết.
Mọi người gặm bánh, tiếp tục đi về phía trước, Triệu Nghiễm Minh hỏi: “Phu nhân, có đi Tây Bắc nữa không.”
Lý Thành Lượng nói không sai, Tây Bắc là nơi man di, tộc nhân nhanh nhẹn dũng mạnh. Nơi đó có mười lăm thành trì thuộc về Đại Sở, bởi vì nhiều năm chiến loạn nên đời sống của dân chúng cũng sống không dễ dàng gì, thường xuyên có nạn đốt phá, cướp bóc.
Lại nói, đất bắc là nơi thiên hoang địa lão, vài trăm dặm đều là đất cát, không hoa màu không thu hoạch, chỉ có thành trì bụi gai uốn lượn, trước mặt toàn là cát vàng bụi bay kéo dài vô tận.
Lý Thành Lượng đã chết, hiện tại không người canh giữ, theo ý Triệu Nghiễm Minh thì không bằng đi xa một chút, mai danh ẩn tích cũng tốt hơn bị lưu đày.
Cố Diệu biết đi Tây Bắc là đại nạn tử kiếp của Từ gia, táng mệnh ở Ngọc Khê Sơn trong tay bọn sơn tặc.