Thằng Tám Hàn chạy vào trong bốt!...
An nhớ lại quang cảnh buổi sáng và lấy hai tay ôm chặt lấy cái đầu nặng trĩu. “Mình ngu quá!” - Anh tự nhủ như vậy và tự đay nghiến mình, tự tìm ra cho anh bao nhiêu là tội lỗi. Đã có đủ thì gìờ suy ngẫm lại, anh nhớ ra theo một trình tự thời gìan những việc làm của thằng Tám Hàn... Hắn đã bỏ rơi thằng Hùng rồi rút lui khỏi cầu sắt một cách hớt hải. Hắn ra đi khỏi phân khu bộ một cách vô trách nhiệm. Hắn ra đi không còn cần biết gì về tình hình phân khu sau trận càn. Hắn ta để các đơn vị từ trên đi xuống Bình Mỹ bơ vơ, không liên lạc được với ai... Từ những hiện tượng như thế mà anh đã không phân tách ra, không tổng hợp lại. Đêm qua, chiều qua, nét mặt hắn ta ủ dột, hắn ta không ăn, không ngủ, ngồi hút thuốc liên miên suốt đêm.
Sáng nay anh lại còn mang súng bảo vệ hắn, đưa hắn vào tận bốt cho hắn chiêu hồi. An nghiến răng đau đớn. Bây giờ anh nằm đây, còn cả phân khu thì chưa hề hay biết gì. Làm thế nào mà trở về được?
Tiếng “trực thăng” vẫn quần đảo ở phía phân khu bộ. An đau đớn cảm thấy như mình có trách nhiệm rất lớn trong việc này. Còn ai là người liên quan đến việc này nhiều như An nữa?
Mình đã ngờ nghệch, đã thiếu cái nhạy cảm của người lính cách mạng. Trước đây, ít khi An nghĩ đến công việc của người chung quanh mình. Anh cho rằng: mình lo làm nhiệm I vụ mình cho tốt, như thế là được rồi, còn mọi chuyện khác mình không cần biết. Cũng chính vì như thế mà bấy lâu nay, cũng có khi không đồng ý với Tám Hàn về một vài chuyện này hay chuyện khác, anh định nói, nhưng rồi lại im lặng. Phần nữa, An thường cho rằng, công việc của phó chính ủy làm sao mà mình biết được? Ông ta là cấp trên, ông ta có trình độ, mọi việc tất ông phải hiểu hơn mình. Trao ôi, cái đầu óc sao lại giống đầu óc kẻ nô lệ!
Mà tại sao mình lại không bắn chết ngay nó đi khi nghĩ ra điều này? Thật ra lúc đó anh vẫn còn thì giờ để làm việc này. Anh quay trở lại, lúc đó Tám Hàn mới rẽ xuống con đường vào bốt. Lúc ấy anh vẫn còn nghĩ rằng: Hay là phó chính ủy vào bắt nhân mối trong bốt, nếu mình nổ súng không có cân nhắc thì sẽ hỏng mất việc lớn... “Mình ngu quá!” An vẫn cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến điều này. Đã nghĩ đến chuyện nó phản bội rồi, vậy mà mình vẫn còn tìm ra một lý do để bào chữa cho nó...
Nhất định rồi sẽ có càn lớn. Đơn vị sẽ chạy về đâu? Ai sẽ chỉ huy đơn vị để vượt khỏi trận càn này? Mình sẽ nằm đây đến bao gìờ? Mà dầu cho có đi được thì đi về đâu bây giờ? Có một lúc, An đã nghĩ: Như thế là hết, sẽ chẳng còn gì trên đời này nữa. Anh sẽ chết trên cái vườn mía này. Sẽ chẳng bao giờ người ta tìm thấy anh, vì chắc chắn hiện nay không còn ai biết mà đi tìm anh cả, nếu anh không tìm về đến được đơn vị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT