Loáng một cái đã 10 ngày trôi qua kể từ cái hôm Lục Thần Vũ nói lời tỏ tình với Hàn Băng Nghi. Đúng như lời anh đã hứa trước khi trở về đội, khi có thời gian nghỉ không phải huấn luyện anh liền trở về phòng lấy điện thoại gọi điện nói chuyện với cô.
Điều này làm các chiến sĩ dưới trướng anh đều tò mò, khó hiểu. Đại đội trưởng của bọn họ nổi tiếng là nghiêm túc, trước đây rất khó có thể thấy anh cầm điện thoại trên tay chứ đừng nói là gọi điện thoại lâu đến thế này. Tuy ai cũng tò mò nhưng không một ai đủ can đảm mở miệng để hỏi nên đành im lặng nhắm mắt cho qua.
“Này, tôi cá 100 cái hít xà, đội trưởng chắc chắn đã bị thần Cupid bắn trúng”
Chiến sĩ Lộ Khiêm chỉ tay về phía xa, nơi đội trưởng Lục đang ngồi, tay cầm điện thoại áp vào tai, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia cười đến vui vẻ.
“Thần…thần gì cơ?” Một chiến sĩ khác ngơ ngác hỏi lại.
“Cậu ngốc thế, là đại đội trưởng đã có tình yêu rồi” Lộ Khiêm đưa tay đánh lên đầu chiến sĩ vừa hỏi một cái, bất mãn giải thích.
“À….” Cả nhóm chiến sĩ 5 người cùng trở về phòng, tranh thủ vừa đi vừa tám chuyện, vừa nghe Lộ Khiêm nói Đại đội trưởng của họ đã có tình yêu liền nhìn nhau “ồ” lên một cái.
“Sao cậu biết?” Một chiến sĩ khác trong nhóm cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, quay sang hỏi.
“Ngốc nữa….mau rửa tai đi, để tôi nói cho các cậu nghe” Lộ Khiêm đắc ý nói.
“Chúng tôi xin rửa tai lắng nghe” Cả 4 người nắm hai tay lại thành nắm đấm đưa ngang mặt, đầu hơi cúi tỏ ý cung kính với Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm cười ha ha, phấn khích vỗ vào đùi mình một cái, mở miệng nói: “Đội trưởng vừa nói chuyện điện thoại vừa cười như thế chỉ có thể là nói chuyện với bạn gái. Chưa hết, các cậu không để ý gần đây tần suất cầm điện thoại của đội trưởng nhiều hơn trước à?”
4 chiến sĩ kia vừa nghe Lộ Khiêm nói giống như được giác ngộ ra điều gì đó, cả đám nhao nhao gật đầu xác nhận thông tin.
“Đúng….đúng nha”
“Đúng thế, tôi cũng có thấy”
“Nếu thật sự đội trưởng có bạn gái thì…có khi nào sẽ bớt nghiêm khắc đi không?”
Lộ Khiêm cười nhếch miệng một cái, gõ vào đầu người chiến sĩ vừa hỏi: “Cậu nằm mơ thì điều cậu nói sẽ thành hiện thực”
“Cậu bị làm sao vậy hả? Đội trưởng của chúng ta trước giờ nổi tiếng là công tư phân minh đấy, có mà mơ”
Đúng như các chiến sĩ trong trung đoàn để ý thì từ lúc bắt đầu nói muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì tần suất cầm điện thoại của Đại úy Lục đã tăng hơn trước.
Trước đây để mà thấy anh cầm điện thoại trong quân khu thì đúng là đếm trên đầu ngón tay. Ấy thế mà bắt đầu từ hôm xin phép ra ngoài trở về cứ như biến thành người khác vậy.
Đã thế vừa nói chuyện còn vừa cười, chính xác là đã bị “quỷ” tình yêu nhập.
Hai ngày nay toàn trung đội phải thực hiện nhiệm vụ cứu một con tin bị một tổ chức lừa đảo bắt cóc nhằm thực hiện hành vi buôn người phạm pháp của mình.
Toàn trung đội đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, con tin đã được giải cứu hiện đã an toàn và chỉ bị thương tích nhẹ, tổ chức buôn người kia bị bắt toàn bộ và đã giao lại cho cục cảnh sát điều tra về tội phạm xử lí.
Nhiệm vụ lần này mức độ nhận định khá nguy hiểm vì tội phạm là một tổ chức đã rất nhiều lần thoát được “còng tay” của các cục cảnh sát điều tra, vì thế nên họ mới cùng các chiến sĩ quân khu 7 phối hợp để bắt gọn. Nhiệm vụ nguy hiểm nhưng rất may mắn toàn trung đội đều bình an trở về, tuy vậy nhưng vẫn có chiến sĩ bị thương đã được đưa đến bệnh viện quân y để chăm sóc.
Kết thúc nhiệm vụ, Lục Thần Vũ gần như kiệt sức nên anh liền đặt lưng xuống giường thiếp đi từ 3h sáng đến giữa trưa hôm sau mới thức giấc.
Vì biết toàn trung đội vừa hoàn thành nhiệm vụ khó nhằn nên cấp trên đã cho phép họ nghỉ 2 ngày để hồi phục sức khỏe sau đó sẽ tiếp tục quay lại huấn luyện.
Chỉ còn hơn 2 tuần nữa, lại sắp đến cuối năm. Trước khi bước sang năm mới, tất cả chiến sĩ trong quân khu phải trải qua một bài sát hạch đánh giá năng lực và thể lực, vì thế nên ai cũng phải tập trung chăm chỉ rèn luyện.
Đã được nghỉ ngơi đầy đủ nên Lục Thần Vũ rất nhanh liền hồi phục tinh thần.
Ở sân huấn luyện có khoảng hơn chục chiến sĩ cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi đủ liền cùng nhau tập trung luyện tập để có thể vượt qua bài sát hạch một cách thuận lợi và đạt điểm cao tuyệt đối.
Cấp trên cho phép nghỉ hai ngày nên hiện tại anh đang rất rảnh rỗi, tuy thế nhưng Lục Thần Vũ không cùng huấn luyện với các đồng đội của mình mà anh lại viết giấy xin phép cấp trên ra ngoài rồi lên văn phòng nộp. Khi muốn ra ngoài phải có lí do chính đáng để báo cáo nên anh liền nói rằng mình muốn đi thăm bạn gái, cứ tưởng sẽ không được ấy thế mà rất nhanh liền được Thượng tá Hàn đồng ý.
Chắc có lẽ Thượng tá Hàn cũng thấy quân nhân rất khó để có bạn gái vì ít người phụ nữ nào có thể thông cảm và hiểu cho công việc mà bạn trai mình đang gánh vác trên vai nên có lẽ sợ bạn gái của Lục Thần Vũ chạy mất nên liền duyệt đơn xin phép ra ngoài của anh rất nhanh.
Không biết nói gì hơn, Lục Thần Vũ tôi xin cúi đầu cảm ơn Thượng tá Hàn.
Nhưng nếu mà ông biết cô bạn gái phát ra từ miệng anh là con gái cưng của ông thì chắc ông sẽ dùng hình phạt của quân đội để áp dụng lên người anh mất chứ không phải duyệt đơn xin phép của anh nhanh đến vậy đâu.
Thôi cứ giữ bí mật trước đã, để khi nào cô danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của anh, lúc đó nói ra nếu có bị gia đình vợ gây khó dễ đến thế nào anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Dù gì thì chính Đại úy Lục cũng đã gây tổn thương cho con gái cưng nhà người ta mà.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Được phép rời quân khu, chỉ cần trở về trước giờ cấm cửa. Lục Thần Vũ liền lấy xe, nổ máy chạy thẳng đường quốc lộ tiến vào trung tâm thành phố.
Rất nhanh chiếc xe Jeep quân đội đã dừng trước cổng chung cư cô ở, lần trước anh đã hỏi Hàn Băng Nghi nên biết được cô ở tầng 5, đứng dưới sảnh nhìn lên cũng có thể thấy cửa sổ phòng cô đang đóng chặt, rèm cửa cũng chưa kéo lên, điều đó cho thấy cô hiện đang không có ở nhà.
Hôm nay là thứ 6, có thể cô đang ở công ty - Lục Thần Vũ nghĩ.
Anh có thể lấy điện thoại gọi hỏi cô đang ở đâu nhưng vì muốn cho cô một sự bất ngờ nên anh nhất quyết không gọi, anh tự đánh cược với bản thân chắc chắn cô đang ở công ty.
Nghĩ là làm, Lục Thần Vũ ngồi vào ghế lái, quay đầu xe chạy đến công ty cô, vì không mấy rành đường ở thành phố nên anh liền lấy điện thoại mở chỉ dẫn rồi đi theo.
Chiếc xe Jeep màu đen nổi bật thu hút không ít sự chú ý của người đi đường, đã thế nó còn đỗ ngay trước cổng công ty của một thương hiệu thời trang nổi tiếng càng tăng thêm sự tò mò.
Xe đã nổi bật không biết người lái nó sẽ có dung mạo như thế nào nhỉ?
Cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài đeo giày quân nhân màu đen dẫm vững vàng trên mặt đất, sau đó là cả thân hình cao lớn không chút mỡ thừa đang nghiêng người chui ra khỏi xe, gương mặt đẹp trai của Đại úy được ánh nắng chiều chiếu vào càng thêm bừng sáng.
Tuy biết mình đang là tâm điểm của sự chú ý nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường, ra khỏi xe đứng nhìn vào trong công ty một chút, nhìn người nào người nấy đang tập trung làm việc của mình, anh liền biết hiện chưa đến giờ tan làm nên anh quyết định vào xe ngồi để chờ Hàn Băng Nghi.
Chờ hơn nửa tiếng, đúng 4 rưỡi chiều, đã có vài người từ công ty bước ra, sau đó dần dần càng nhiều nhóm người hơn nhưng anh ngó nghiêng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nhà anh đâu cả.
Một lúc sau, Lục Thần Vũ đã thấy bóng dáng một cô nàng mặc váy vest màu đỏ đang bước ra từ sảnh công ty. Cô như đang chờ một ai khác nên vẫn cứ đứng im ở đó.
Nhìn từ xa, đúng là lần đầu tiên anh đến công ty cũng như nhìn thấy cô gái nhỏ này mặc vest, trang phục trên người là màu đỏ nên càng tôn lên làn da trắng đến phát sáng của cô, trông bạn gái anh rất chững chạc và nghiêm túc thật ra dáng sếp lớn khác hẳn với những lần gặp anh trước đây.
Ở đây chờ cô gái kia cũng khá lâu, ấy thế mà cô còn đứng đó mãi chưa thấy ra, Đại úy Lục dần mất kiên nhẫn, liền mở cửa xuống xe sải bước đi thẳng đến chỗ Hàn Băng Nghi.
“Nghi Nghi”
Nghe có người gọi tên mình, cô liền quay lại, gương mặt thể hiện rõ sự bất ngờ xen lẫn vui vẻ.
“Lục Thần Vũ, sao anh lại ở đây?”
…
<Hết chương 34>…